Chương 17: (Vô Đề)

15.

Tốt, liên minh chính thức thành lập.

Nhưng Giang Chẩn vẫn lo cho sự an toàn của ta, nói rằng sẽ phái một ám vệ vào phủ Hiền vương, vừa làm nội ứng vừa bảo vệ ta trong bóng tối.

Ta thì lại nhìn thoáng hơn nhiều. 

Bây giờ đã ôm được cái đùi to Giang Chẩn, ta coi như có chỗ dựa vững chắc.

Lại biết Giang Liêm và Tô Uyển Mị sớm muộn gì cũng xong đời, vậy thì dẫu có phải chịu thêm nhiều khổ cực, ta cũng chấp nhận.

Chỉ là… việc trước mắt quan trọng nhất, phải tìm cách giúp Giang Chẩn thoát thân an toàn khỏi phủ Hiền vương đã.

Nói đến việc thoát thân, ta và ba nha hoàn—Xuân Hoa, Thu Thực, Hạ Thiền—liếc nhìn nhau mấy lượt... 

Ừm… có lẽ ngoài cái lỗ chó kia, Giang Chẩn không còn con đường nào khác.

"Chân long chui lỗ chó" — kế sách tạm thời — một câu thành ngữ mới cứ thế mà ra đời.

"Bây giờ chưa đi được đâu" Xuân Hoa nói, nét mặt đầy nghiêm trọng. 

"Lúc này tuy việc lục soát vừa mới ngừng, nhưng phủ Hiền vương vẫn căng như dây đàn, một chút động tĩnh cũng dễ bị phát hiện. Giờ mà trốn, chắc chắn sẽ bị bắt lại ngay."

Thu Thực cũng liếc ra cửa sổ, gật đầu tiếp lời:

"Đợi đến sau giờ tắt đèn, lính canh quanh Phật đường sẽ thưa hơn. Khi ấy đa phần binh lính sẽ tập trung canh phòng chính điện, để bảo vệ vương gia và Tô trắc phi. Bình thường chúng ta cũng toàn chọn giờ đó để lẻn ra ngoài mua điểm tâm đêm cho Vương phi."

Ngay cả Giang Chẩn cũng không nhịn được mà gật đầu đồng tình.

Hạ Thiền thì hạ giọng nói nhỏ:

"Hoàng thượng tốt nhất nên thay sang y phục của bọn nô tỳ, rồi mới chuồn ra. Cái"mật đạo

"kia kỳ thật cũng không phải chỉ có mình chúng ta biết, chẳng qua vì thương Vương phi nên mọi người vẫn giữ kín. Nhưng hôm nay chuyện hệ trọng, tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất."

A… chuyện này… 

Tuy đề xuất của Hạ Thiền có hơi tổn người, nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng còn cách nào khác.

Giang Chẩn hiện giờ đơn thân lọt vào phủ Hiền vương, vì giữ mạng thì giả nữ cũng đành chấp nhận thôi. 

Nếu hắn không đồng ý, ta sẽ cưỡng chế thay y phục luôn cũng được.

"Ta… ta muốn uống nước…"

Là Đông Tuyết lên tiếng. 

Bốn chúng ta nghe thấy nàng tỉnh lại thì lập tức vây lấy, người rót nước, người đỡ bát, đồng loạt dẹp Giang Chẩn sang một bên.

Giờ tắt đèn vẫn còn xa, ta không dám để Giang Chẩn bước ra khỏi phòng, đành để hắn ngồi tạm trong hòm y phục.

Vừa có thể trò chuyện g.i.ế. c thời gian, vừa dễ bề nhét lại nếu bất ngờ có người đến.

Phật đường nghèo kiết xác này hiếm lắm mới có một khách quý đến chơi, chẳng có gì ra hồn để chiêu đãi, ta đành mời hắn uống chén nước ấm, lại chia cho hai cái bánh điểm tâm cũ mèm.

Hu hu… mấy cái bánh ấy là ta găm từ mấy hôm trước, định để dành lúc nguy cấp, đến ăn còn chưa dám, giờ lại mang ra đãi khách.

Ta kể với Giang Chẩn chuyện đám mưu sĩ Tô phủ ngày ngày đến phủ Hiền vương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!