Chương 12: (Vô Đề)

Nếu ngay cả Giang Liêm cũng không biết mình bị qua mặt, vậy Tô Uyển Mị rốt cuộc đang âm thầm toan tính điều gì?

Và vị trí của ta—trong bức màn đó—rốt cuộc là quân cờ hay là con tin?

Bốn người ấy khiến ta cứng họng không cãi nổi.

Ta ấm ức hỏi:

"Rõ ràng chúng ta đều bị nhốt trong Phật đường, tại sao các ngươi cái gì cũng biết rõ như lòng bàn tay, còn ta thì cứ như một kẻ mù trong bóng tối, chẳng hay biết điều gì?"

Xuân Hoa, Thu Thực, Hạ Thiền, Đông Tuyết nhìn nhau cười rộ lên, rồi nói:

"Vì Tô Uyển Mị quản gia nghiêm khắc đến phát sợ, tuy làm Giang Liêm vừa ý, nhưng khiến đám hạ nhân khổ không để đâu cho hết. Ai ai cũng nhớ về những ngày Vương phi quản phủ. Hồi đó tuy nghiêm mà không gắt, có tình có lý, ít ai phải chịu oan ức."

Mấy ngày nay, họ thấy Tô Uyển Mị cứ nhằm vào ta mà giày vò, người trong phủ tuy ngoài miệng không dám nói gì, nhưng trong lòng ai nấy đều không đành lòng.

Dù không dám ra mặt giúp đỡ, nhưng lén lút giúp bốn nha hoàn bên ta thì vẫn được.

Dù gì cũng là người quen biết cũ, chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ, đám hạ nhân thường rỉ tai nhau, chứ đâu phải chuyện bí mật gì.

Thế là thông tin từ khắp nơi đều truyền tới tai Xuân Thu Hạ Đông, rồi tới ta.

Ta nghe mà vừa xúc động, vừa xót xa.

Cảm thấy mình còn có người xót thương, trong lòng cũng dịu đi đôi chút.

Tiện đà, ta bèn rụt rè hỏi:

"Hay là mấy đứa đi vào bếp, xin hộ ta ít đồ mặn nhé? Mấy hôm nay toàn ăn chay, bụng ta thèm lắm rồi."

Ai ngờ, các nàng lắc đầu lia lịa:

Đã xin rồi đấy ạ.

"Quản sự bếp nói, cho bọn nô tỳ ăn lén thì được, nhắm mắt làm ngơ. Nhưng nếu là Vương phi mà ăn, lỡ bị Vương gia hay Tô trắc phi phát hiện thì e rằng phạt sẽ nặng hơn gấp bội."

Ta nghe xong, chỉ biết thở dài:

"Các ngươi đều vì ta cả. Ta biết mà. Vậy thì thôi, đành nhịn tiếp vậy."

Nhịn thêm một bữa chắc vẫn sống được.

Miễn là còn người ở bên, lòng còn ấm.

Ta thật ra từng rất tò mò rằng nếu Giang Liêm sớm đã nổi danh khắp kinh thành, vì sao tiên hoàng lại không chọn trưởng tử ấy làm thái tử, mà lại để Giang Chẩn, người con thứ kế vị?

Dù rằng Giang Chẩn đúng là xuất sắc hơn, nhưng Giang Liêm cũng đâu phải kém cỏi gì.

Nếu hắn thực sự bất tài, Tô Uyển Mị chẳng lẽ lại mù mắt mà nhìn trúng hắn?

Thắc mắc ấy không ai trả lời được, nên rất lâu sau, ta đích thân hỏi Giang Chẩn.

Hắn cười nhạt, nói rằng phụ hoàng hắn không hề xem nhẹ tài năng của Giang Liêm, thậm chí nếu chỉ xét về bản lĩnh, hai huynh đệ gần như ngang ngửa.

"Nhưng phụ hoàng ta không ưa cái kiểu tự thổi phồng bản thân, phô trương danh tiếng để thu phục nhân tâm của Giang Liêm.

Thứ hắn dùng để chói sáng, chẳng qua là ánh sáng vay mượn từ thiên tử vẫn còn sống.

Đợi đến khi thật sự ngồi lên long ỷ, liệu có ai còn vì cái danh hão mà quỳ phục trước hắn không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!