Chương 42: "Gọi bác sĩ."

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuộc họp quân sự cấp cao tổ chức tại cung điện Trắng diễn ra theo đúng kế hoạch. Các sĩ quan alpha đeo khẩu trang ngồi nghiêm chỉnh. Cuộc họp lần trước còn ngồi chật kín chỗ, bây giờ lại trống hơn một nửa. Có nhiều người nhiễm bệnh phải ở nhà, cũng có người đã biến thành thú hoang cả ngày biết ăn và ngủ. Dịch bệnh khiến mọi người hoảng loạn nhưng vẫn phải tiếp tục làm việc, chấp nhận rủi ro bị lây nhiễm để đi làm.

Các sĩ quan châu đầu ghé tai bàn về quân đội đảo chính đã đóng quân ở bên sông Nguyệt Quế, rồi dịch bệnh hoành hành khiến các gia đình quý tộc ốc không mang nổi mình ốc, phong toả thành phố không ai ra ngoài. Nhà họ Mục hiện tại và Nam Đô bây giờ thực sự đang rơi vào tình trạng khó khăn.

Mục Tĩnh Nam đến, phòng họp tức khắc tĩnh lặng. Anh trong mắt mọi người như ngày thường vẫn điềm nhiên, lạnh lùng, cứng rắn giống thanh kiếm được làm bằng băng. Mỗi khi thấy anh xuất hiện, mọi người đều cảm thấy an tâm, nghĩ rằng dù chuyện nguy cấp đến đâu thì sẽ có thượng tá giúp họ chống đỡ bầu trời.

Mục Tĩnh Nam hơi nghiêng người sang một bên, đưa tay ra. Một bàn tay đeo găng tay ren trắng đặt trên lòng bàn tay anh, ngay sau đó có cô gái dáng người mảnh mai trắng như sứ bước qua ngưỡng cửa. Anh dẫn Mục Tuyết Kỳ vào, đưa cô đứng trước mặt mọi người. Mục Tuyết Kỳ mỉm cười ngọt ngào, thướt tha duyên dáng cúi chào những người có mặt trong cuộc họp.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu ý đồ của Mục Tĩnh Nam.

Có người thắc mắc: "Như vậy là ý gì?"

Những người khác suy đoán: "Nghe đồn con gái thứ nhà họ Mục đang đảm đương sự vụ nội bộ nên đến đây dự họp là chuyện đương nhiên, dù sao thì chúng ta vẫn phải dựa vào vật tư hậu cần từ tiểu thư."

Mọi người đều gật gù nhưng Mục Tĩnh Nam liếc nhìn ghế giữa, lạnh lùng nói ra: "Bắt đầu từ hôm nay, Mục Tuyết Kỳ sẽ là phụ tá của tôi, bổ nhiệm chức phó chủ tịch cuộc họp liên tịch quân đội Nam Đô, hỗ trợ tôi quản lý quân vụ Nam Đô."

Vừa dứt câu, phòng họp ngay lập tức trở nên ầm ĩ. Họ xì xầm liên miên tỏ ý phản đối gay gắt, có một sĩ quan trung niên đứng lên nói: "Tiểu thư chỉ là một omega, thậm chí còn chưa qua trường lớp quân sự, chưa có kinh nghiệm về chiến trận thì làm sao có thể lãnh đạo được quân đội Nam Đô."

"Cho nên," Mục Tĩnh Nam lạnh lùng nói: "Cô ấy chỉ làm phụ tá của tôi."

Có sĩ quan phẫn nộ nói: "Phận omega lo việc xó bếp sao có thể can thiệp chuyện quân sự? Tiểu thư, cô có biết thế nào là gọng kìm tiến công không? "chiến thuật bầy sói"? Rồi "tiểu đội đột kích"? Cô hãy chăm sóc bản thân thật tốt, chứ đôi tay mỗi ngày chỉ biết trang điểm và cắm hoa thì cầm súng bắn kẻ thù kiểu gì?"

Âm thanh phản đối trong phòng họp từng tiếng từng tiếng lớn hơn, hỗn loạn như nồi thập cẩm. Viên sĩ quan đầu hổ nói xong, ông giận dữ định rời cuộc họp.

Mục Tuyết Kỳ cười tủm tỉm, rút súng lục của sĩ quan ngồi cạnh cô. Những ngón tay mảnh khảnh đặt lên cò súng, lập tức bóp cò, tiếng súng nổ đinh tai, viên đạn xé gió bắn ra, xẹt một chút tia lửa. Sĩ quan đầu hổ sững sờ đứng tại chỗ, viên đạn sượt qua tai ông ghim vào bức tường phía sau, nếu chỉ cách vài li nữa thôi thì viên đạn đó đã xuyên thủng đầu ông.

Phòng họp cuối cùng cũng yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.

"Bởi vì chú không phải kẻ địch của tôi nên tôi không nhắm vào đầu chú." Mục Tuyết Kỳ nói: "Về phần những chiến thuật cấp thấp mà chú nắm rõ trong lòng bàn tay thì bài luận quân sự của tôi đương nhiên sẽ trả lời cho chú biết tôi hiểu được bao nhiêu. Chú Tần, chú là một quân nhân alpha đức cao vọng trọng, xuất thân từ gia đình quyền quý nhà họ Tần thuộc Nam Đô nên tôi nghĩ chú từng ở lớp học nghi lễ, được dạy cả phép lịch sự không được tự ý rời cuộc họp."

Viên sĩ quan đầu hổ họ Tần quay lại, đanh thép nói: "Là lỗi của tôi, tôi nên tôn trọng cô. Tuy nhiên, xin vui lòng cho tôi biết cô có tư cách gì để có thể can thiệp quân vụ, trở thành phụ tá của anh trai cô? Hay là cô định dựa vào quyền lực của anh trai để buộc chúng tôi phải chấp thuận theo sự bổ nhiệm lố bịch này?"

Mọi người có mặt trong cuộc họp hướng mắt nhìn Mục Tĩnh Nam, Mục Tĩnh Nam bình tĩnh nói: "Theo qui định về việc bổ nhiệm, nếu số lượng bỏ phiếu tại cuộc họp không vượt qua một nửa thì việc bổ nhiệm sẽ không có hiệu lực."

Sĩ quan đầu hổ nói: "Vậy tiến hành bỏ phiếu đi!"

"Khoan đã." Mục Tuyết Kỳ mỉm cười dịu dàng: "Tôi nghĩ mọi người đều biết trọng tâm cuộc họp này không phải về việc bổ nhiệm tôi mà là phương án để đối phó đội quân của Tô Tú. Dịch bệnh lây lan mạnh mẽ ở Nam Đô khiến từng cá nhân mỗi người đều gặp nguy cơ bị đe doạ, những người có thâm niên đã không thể quay lại vị trí của họ để tiếp tục góp sức mình cống hiến cho Nam Đô. Còn Tô Tú, bởi vì bên kia bị lây nhiễm thời gian sớm hơn, quân đội đang dần hồi phục sau trận dịch.

Các đồng minh của Tô Tú đang đáp lại lời kêu gọi, tiến đến sông Nguyệt Quế để gia nhập đội quân, hợp lực tấn công Nam Đô. Các đồng minh của chúng ta đang phải gánh chịu bệnh dịch, phong toả khu vực, bàng quan đứng nhìn. Cho tôi hỏi quý vị, những lớp người đi trước dồi dào kinh nghiệm, quý vị có phương án nào tốt hay không?"

Mọi người đều im lặng, 30% nhân sự trong quân đội bị đào thải do dịch bệnh. Cho dù tái hoà nhập đội ngũ thì tổng số người vẫn ít hơn quân đội đảo chính. Chưa kể dịch bệnh ở Nam Đô mới hoành hành giai đoạn đầu, vắc

-xin chưa nghiên cứu xong mà tỉ lệ nhiễm bệnh ngày càng tăng lên.

"Chi bằng…" Ý cười của Mục Tuyết Kỳ càng sâu hơn, "Quý vị nghe thử phương án của tôi được không?"

Có người đáp: "Mời tiểu thư hãy nói cụ thể hơn."

Mục Tuyết Kỳ chậm rãi nói: "Huỷ bỏ lệnh cấm omega và beta nhập ngũ."

Trong phòng xôn xao.

Sĩ quan đầu hổ nói: "Tôi cứ đinh ninh tiểu thư sẽ có ý tưởng tuyệt vời nào đó. Đánh trận không phải trò chơi gia đình, chưa kể đến omega, ngay cả beta ngay từ khi sinh ra đã yếu đuối. Đừng bảo là cầm súng, như bạn đời nhà tôi còn không vác nổi bao gạo."

"Đúng thật là như vậy." Mục Tuyết Kỳ mỉm cười, "Nhưng nếu chúng ta có vũ khí tốt hơn nữa thì sao nhỉ?"

"Cô có ý gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!