Chương 41: "Cuộc họp ngày mai đừng khiến tôi thất vọng."

Lịch trình Phương Miên được sắp xếp dày đặc, buổi sáng học kĩ năng chiến đấu và bắn súng, buổi chiều có ba lớp học cơ khí. Bản vẽ cậu hứa với Mục Tuyết Kỳ đã hoàn thành, thành phẩm thử nghiệm cũng đã xong, đang tiếp tục cải thiện sửa lỗi. Buổi chiều tan học cậu không kịp nghỉ ngơi, phải đến nhà máy để xem tình trạng hoàn thiện của sản phẩm mẫu, điều chỉnh bản vẽ, cải thiện hiệu quả tính năng. Suốt cả nửa tháng, Phương Miên bận đến mức chân không chạm đất.

Diệp Cảm là người phụ trách hướng dẫn cho lớp chiến đấu và bắn súng, đôi khi hắn bận đi làm nhiệm vụ thì Cao Tiểu Hữu sẽ đứng lớp thay. Cao Tiểu Hữu nhận xét kĩ năng chiến đấu của cậu đã đạt khoảng tám phần mười, tài thiện xạ liên tiếp mười vòng trúng mười, qua được đánh giá thì tốt nghiệp luôn cũng được. Còn Mục Tĩnh Nam dường như đã bốc hơi khỏi thế giới này, Phương Miên hoàn toàn không thấy bóng dáng anh.

Thỉnh thoảng cậu bắt gặp Doãn Tinh Như ngồi xe đến căn cứ thăm Mục Tĩnh Nam, chỉ thấy từ xa xa vì Doãn Tinh Như mỗi khi gặp cậu thì ngay lập tức né như né tà, hoặc là quay lưng đi, hoặc là lủi mình trốn đâu mất, y sợ gặp mặt Phương Miên. Vì thái độ này mà có tin đồn lan truyền khắp cung điện rằng Phương Miên không chỉ nóng lòng muốn rời đi mà còn ức hiếp vị hôn thê mới đến. Phương Miên tức đến mức ngứa răng, tuy nhiên những tin đồn này qua ngày hôm sau không ai nhắc tới nữa.

Còn những người giúp việc bàn tán chuyện này đều mất tăm không thấy đâu trong cung điện Trắng.

Rốt cuộc thì sống chung một mái nhà sẽ có ngày đụng nhau, Phương Miên gặp Doãn Tinh Như trong nhà vệ sinh.

Y không có nơi để trốn, lúng túng cúi đầu.

"Sao, tôi xấu xí đến mức không dám nhìn luôn à?" Phương Miên tức giận hỏi.

Doãn Tinh Như nhỏ giọng: "Thượng tá dặn tôi không được gặp anh."

Phương Miên: "…"

Mục Tĩnh Nam từng nói Phương Miên đối xử với mọi người rất tốt nhưng bản thân anh không nghĩ vậy. Gì cơ chứ, không cho vị hôn thê mới gặp Phương Miên vì sợ cậu xé xác y?

Doãn Tinh Như lắp ba lắp bắp: "Thực ra…"

Tên ngốc này sợ đến nỗi không nói được, thôi, Phương Miên quá lười để gây phiền, xoay người bỏ đi.

"Thực ra… Thượng tá sợ anh thấy tôi sẽ khó chịu."

Phương Miên rời đi trước khi Doãn Tinh Như nói xong.

Lộ Thanh Ninh tìm được công việc ở bệnh viện Tân Nguyệt thuộc Nam Đô, thậm chí kiếm thấy căn nhà nhỏ gần đó. Máy móc mà Mục Tuyết Kỳ nhờ Phương Miên thiết kế sắp hoàn thiện nên cậu dự định sẽ sớm rời cung điện Trắng. Mục Tuyết Kỳ không đồng ý, buộc Phương Miên ở lại Nam Đô cùng cô.

Nói thật thì tình huống khá lúng túng, Phương Miên bây giờ không còn là vợ sắp cưới của Mục Tĩnh Nam vậy cậu lấy tư cách gì để ở lại cung điện Trắng? Mục Tĩnh Nam có vị hôn thê mới, bên ngoài đồn rằng họ vô cùng thắm thiết.

Đấy là nói bên ngoài, còn trong cung điện nói không chừng cô chú của Mục Tĩnh Nam lại lần nữa mỉa mai sau lưng cậu. Nhưng chuyện bất ngờ diễn ra, sau buổi huấn luyện mệt rã rời cậu gặp phải các cô trang điểm lộng lẫy, họ không sỉ nhục Phương Miên mà đến gần lau mồ hôi giúp cậu, ân cần hỏi han, nhiệt tình quá mức khiến Phương Miên nổi da gà.

Phương Miên cố gắng vùng khỏi cái ôm sực nức nước hoa của họ: "Các cô không cần phải đối đãi với tôi như vậy, tôi không còn là vợ chưa cưới của Mục Tĩnh Nam."

Cô hai nắm tay cậu, vẻ mặt lúng túng, do dự nói: "Ấy là… là Mục Tĩnh Nam yêu cầu…"

Cô ba vội ngắt lời: "Tiểu Phương à, các cô thấy cháu tốt hơn Doãn Tinh Như nhiều, không phải từ ai khác mà vì tính cách của cháu nên các cô muốn chăm sóc cháu thôi."

Cô hai tiếp lời: "Đúng đúng."

"Cháu đừng ngày nào cũng đăm chiêu ủ dột như thế. Alpha chẳng qua chỉ là món đồ thôi, cháu không thể phụ thuộc hoàn toàn vào họ." Cô ba tận tình khuyên bảo: "Đừng thấy Tĩnh Nam quyết đoán sát phạt, là lãnh đạo quân đội Nam Đô, con trai cả nhà họ Mục thì sao? Lên giường rồi chẳng phải cũng lột sạch quần áo trần trùng trục ra, cháu muốn cắn thì cắn, muốn cưỡi thì cứ cưỡi.

Alpha nhà họ Mục có hai con cây hàng đấy, rốt cuộc vẫn bị chúng ta nắm trong tay thôi, đúng không?"

Câu chuyện càng nói càng thái quá, Phương Miên cạn lời.

Hai mắt cô hai sáng bừng, nói: "Chuẩn luôn. Cứ nắm lấy cây hàng của nó, bóp trúng điểm đau kiểu gì nó cũng nghe theo cháu."

Nếu bị bọn họ châm chọc mỉa mai, Phương Miên sẽ có cách khiến họ khó chịu nhưng đằng này họ rất niềm nở làm Phương Miên khó lòng từ chối. May mắn thay Lam Á đến dẫn cậu rời đi. Bà nói có chuyện muốn bàn với cậu, các cô mới ngưng lại, miễn cưỡng chào tạm biệt với Phương Miên.

"Tối nay dì với Tuyết Kỳ đến căn cứ, cháu muốn đi cùng không?" Lam Á hỏi.

Phương Miên lắc đầu: "Vài ngày nữa cháu sẽ rời cung điện Trắng."

Lam Á hỏi: "Cháu không hỏi dì về chuyện của nó sao?"

Trái tim đứa trẻ này thật cứng rắn, theo như Ava kể thì nửa tháng nay không hề nhắc đến ba từ "Mục Tĩnh Nam"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!