Chương 32: "Anh ơi, anh đừng sợ."

Khi Mạc Hạo Khắc tỉnh dậy, gã thấy bản thân bị phủ khăn trắng, nằm trên giường ở nhà xác. Gã rùng mình, trong đầu xẹt qua vô số hình ảnh ma quái, vội vã dùng tay không bị thương chống dậy. Nhưng đó chỉ là nghĩ bởi vì cả cơ thể của gã bị trói chặt, hơn nữa còn có sợi dây điện lạnh lẽo gắn ở lòng bàn chân gã. Tiếng bước chân lộp cộp, hai người đàn ông đeo khẩu trang, mặc áo blouse bác sĩ đứng trước giường gã. Người tóc đen xám trong mắt đầy ý cười, hả hê nhìn gã gặp khốn đốn.

Người bên phải đôi mắt vàng kim lạnh như băng, bị người đàn ông này nhìn chằm chằm cảm giác cả thân thể đông cứng.

"Tụi mày là ai?" Gã khàn giọng hét lên.

"Anh không cần quan tâm chúng tôi là ai." Người tóc đen xám cười tít mắt nói, "Anh chỉ cần biết điều này, hoặc là ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của chúng tôi, hoặc là chết."

Vừa dứt câu, người mắt vàng kim ngay lập tức bật công tắc, sợi dây gắn dưới lòng bàn chân Mạc Hạo Khắc dẫn điện, cảm giác như bị vô số mũi kim nhỏ đâm chọc vào chân, Mạc Hạo Khắc gào lên đau đớn.

"Tụi mày chưa hỏi, tra tấn đéo gì?" Mạc Hạo Khắc hét lên.

"Đúng ha." Phương Miên ngây ngốc, "Em chưa hỏi gì mà."

Mục Tĩnh Nam vẫn lạnh lùng không nói gì, tắt đi rồi mở lại công tắc, lặp lại ba lần mới ngừng.

Phương Miên: "…"

Tên Mục Tĩnh Nam này cũng bạo lực ghê.

Gặp phải mấy con quái vật này, Mạc Hạo Khắc kinh hồn bạt vía, khóc lóc: "Dừng tay… Dừng tay… Mau hỏi đi, các anh không hỏi tôi biết trả lời thế nào…"

Mục Tĩnh Nam tắt công tắc: "Hỏi."

Phương Miên vỗ nhẹ sắc mặt tái nhợt của Mạc Hạo Khắc, hỏi gã: "Có phải Tô Tú đang giấu Lộ Thanh Ninh chuyện gì đúng không? Anh biết được bao nhiêu?"

Mạc Hạo ậm ờ: "Chuyện này kể ra thì dài…"

Mục Tĩnh Nam không đổi sắc mặt đưa tay bật công tắc, lần này Mạc Hạo Khắc bị chích điện xuýt tè ra quần, thậm chí hình thái động vật cũng lộ ra. Chỉ thấy tên sĩ quan khi nãy đang nằm trên giường đột nhiên lớn phồng lên như bong bóng, biến thành con lợn rừng to béo trắng như tuyết. Tai nó cụp xuống, nước mắt rơi lộp bộp, cầu xin tha mạng. "Xin các anh… Tôi sẽ khai hết những gì tôi biết."

Phương Miên nhờ Mục Tĩnh Nam tắt điện, xách cái ghế đến ngồi trước mặt Mạc Hạo Khắc. Mạc Hạo Khắc trù trừ, đôi mắt nhỏ như hạt đậu chớp chớp nhìn rồi lại nhìn cậu, "Nói cụ thể thì phải kể từ hai năm trước. Chuyện này tôi cũng chỉ nghe ngóng từ nhiều nơi, phái người đi điều tra rất lâu mới biết được. Nếu có nhầm lẫn gì thì hai anh đừng trách tôi."

Phương Miên hết kiên nhẫn: "Bớt dài dòng, anh biết cái gì thì khai hết đi."

"Vốn dĩ bác sĩ Lộ không phải người trong quân phòng vệ của chúng tôi, cậu ta là chinchilla đến từ khu ổ chuột cảng Lục Châu. Vì để cứu em trai bệnh nặng nên cậu ta bán mình cho tên phú thương, đi đến con đê Thổ Câu…"

***

Sau này Phương Miên mới biết con đê Thổ Câu ở vùng núi cách cảng Lục Châu gần 5000km, không phải vì Lộ Thanh Ninh không muốn liên lạc với cậu mà vì nơi đó quá xa xôi hẻo lánh và lạc hậu, thậm chí không có mạng không dây. Đế quốc rộng lớn, ngoại trừ các thành phố lớn như Nam Đô và Bắc Đô thì vẫn còn nhiều nơi là núi hoang cùng sa mạc khó gặp được bóng người. Ở nơi như vậy, có một số thị trấn nhỏ, ngôi nhà nhỏ nằm rải rác, vào những năm đầu quân đảo chính chưa lớn mạnh, họ thường lén lút trong đó.

Lộ Thanh Ninh đi cùng phú thương bụng béo xuôi thuyền về phía tây, lên bờ rồi bắt xe công cộng, mệt nhọc đi vào vùng núi. Sau đó lên xe bò cũ, băng qua đường đất hoàng thổ gập ghềnh, khi có gió thổi, bụi bay mù mịt khiến người khác sặc sụa. Y thấy cảnh vật xung quanh ngày càng hoang liêu, toà cao ốc dần biến mất, thay bằng những cánh đồng mênh mông, ngôi nhà trở thành ngôi nhà gỗ lụp xụp, xây tách biệt nhau chứ không san sát giống như ở khu ổ chuột cảng Lục Châu.

Gã phú thương đưa y đến căn nhà nhỏ hai tầng màu xanh lam, so ra thì căn nhà này lớn hơn các căn khác ở đê Thổ Câu. Phú thương là tay buôn gỗ, tiết kiệm được một ít của cải, nay đã có tuổi nên gã muốn trở về quê an dưỡng tuổi già. Gã mua nhà cho Lộ Thanh Ninh, hi vọng y có thể chăm sóc gã khi gã về già.

Một nam một nữ gò má thô đứng trước cửa, hẳn là hai người vợ của phú thương. Lộ Thanh Ninh từng nghe gã kể, nam tên Nam Châu, nữ tên Sở Ưu, Sở Ưu dắt theo một cô bé beta vừa tròn bảy tuổi. Hai người dò xét quan sát Lộ Thanh Ninh, đợi phú thương xuống xe rồi giúp gã xách hành lý, đứng ở cửa chào gã về. Cô bé chạy đến chỗ gã, rụt rè gọi: "Bố ơi."

Gã hất cô bé ra: "Thứ xúi quẩy cút ra."

Cô bé bắt đầu khóc, Nam Châu vội vàng bế cô bé lên, nhẹ nhàng kêu: "Tiểu Vân Đoá." Sở Ưu căm giận liếc Lộ Thanh Ninh, cúi đầu quay đi chỗ khác. Lộ Thanh Ninh thở dài, rõ ràng alpha là người đối xử tệ với họ nhưng họ lại thầm oán Lộ Thanh Ninh vừa đến. Đi đường mệt mỏi, gã alpha lên lầu nghỉ ngơi. Trước khi rời đi, gã nhờ người vợ beta chuẩn bị phòng cho Lộ Thanh Ninh.

Gã vừa rời đi, Nam Châu quay ngoắt thái độ, lạnh lùng nói: "Chúng tôi không phải người hầu của cậu nên sẽ không giặt ga trải giường, rửa chén giúp cậu. Việc cậu thì tự đi mà làm."

Sở Ưu nói: "Cậu cướp chồng của chúng tôi, tương lai là đến con cậu cướp cha của con chúng tôi."

Tiểu Vân Đoá ngây ngây ngốc ngốc hỏi: "Vì sao anh trai lại cướp bố?"

Lộ Thanh Ninh không thể hoá giải nỗi căm giận của của họ, chỉ có thể mỉm cười nhẹ nhàng: "Bất luận hai người nghĩ về tôi thế nào thì tin tôi, tôi sẽ không bao giờ trở thành kẻ thù của hai người."

Lộ Thanh Ninh dọn dẹp căn phòng được cải tạo lại từ tiệm tạp hóa chưa tới mười mét vuông. Y phụ giúp công việc trong nhà của hai beta, chăm sóc vườn hoa lan. Y tất bật không để ý đến thời gian, quên luôn cả nỗi kinh hoàng mà y sắp phải đối mặt vào ban đêm. Tiểu Vân Đoá trốn sau cây cột lén lút nhìn anh trai ban sáng, y mỉm cười, tặng cô bé viên kẹo mang từ cảng Lục Châu. Những viên kẹo này là món yêu thích của Phương Miên, y luôn mua sẵn vài cân để trong nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!