Chương 30: "Em nói dối, em muốn."

Làm sao A Li có thể kết hôn với Tô Tú được? Phương Miên cực kì kinh ngạc, ngày xưa ở khu ổ chuột cảng Lục Châu còn có cả thế lực của Tô Tú, họ tích trữ thuốc, buôn lậu súng, chiêu mộ các alpha trẻ tuổi khoẻ mạnh cùng tham gia chống lại quân đội Đế quốc. Quân đội Đế quốc cứ cách khoảng thời gian lại tấn công bất ngờ, có nhiều đêm Phương Miên và A Li bị đánh thức bởi tiếng súng, đến sáng hôm sau mới dám ra ngoài xem tình hình, trong toà nhà người chết la liệt, chủ yếu là các alpha thuộc quân đảo chính.

Mà sao cũng được, suy cho cùng Phương Miên lẫn A Li đều là thường dân thân phận thấp hèn bị quý tộc chèn ép thì chằng có chuyện cả hai người họ giúp đỡ những kẻ thượng đẳng chỉ tay năm ngón ấy đâu. Nhưng quân của Tô Tú không đồng nghĩa là quân vì omega, quân đảo chính đấu tranh vì những người tầng lớp thấp, omega không thuộc tầng lớp thấp, họ chỉ là thứ phụ thuộc vào những người tầng lớp thấp ấy. Xung quanh thi thể alpha thuộc quân đảo chính là thi thể của omega mang thai và beta bán dâm.

Quan trọng hơn là năm A Li mười hai tuổi từng bị quân đảo chính chĩa súng vào đầu, tận mắt chứng kiến cha y đeo quả bom đi về phía toà nhà chính phủ của quân đội Đế quốc. Không lâu sau, mẹ y tự tử vì đau buồn tột độ. Bây giờ Mục Tĩnh Nam lại kể với Phương Miên rằng A Li cưới Tô Tú. Không đời nào có chuyện đó.

Không lẽ Tô Tú chính là tên phú thương đã tàn sát rất nhiều người sao?

Bác sĩ Lưu kể tên phú thương tầm bốn, năm mươi tuổi, vậy thì có thể Tô Tú đã đóng giả thân phận như vậy, bởi vì lãnh đạo quân đảo chính ở độ tuổi bốn mươi, năm mươi là chuyện bình thường. Không được, Phương Miên phải cứu A Li. Nhưng nếu chỉ có sức của riêng cậu thì không thể cứu y. Liệu Mục Tĩnh Nam chịu giúp đỡ không? Từ lúc đến thị trấn Hắc Phong, Mục Tĩnh Nam luôn kín tiếng tránh gây sự chú ý để cố gắng tìm lời giải đáp cho vấn đề của anh.

Giả sử đưa việc giải cứu A Li thêm vào phần nhiệm vụ thì rất có thể bọn họ sẽ gặp rất nhiều nguy cơ bị bại lộ.

Phương Miên mím môi, cậu không muốn nợ Mục Tĩnh Nam. Bây giờ hai người họ không còn nợ nần nhau gì nữa, cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nhưng nếu như lại nợ Mục Tĩnh Nam thì làm thế nào để cậu trốn thoát?

"Tôi sẽ nghĩ cách." Mục Tĩnh Nam nói.

Phương Miên phiền muộn nhìn anh: "Anh có cách nào tốt à?"

Mục Tĩnh Nam xoa đầu ngố của cậu: "Tin tôi."

Nói xong, anh đứng dậy, Phương Miên thấy anh sắp rời đi, đột ngột giữ anh lại: "Anh đi đâu?"

Mục Tĩnh Nam ngừng bước, ánh mắt chăm chú vào tay phải đang kéo anh của Phương Miên.

Tay Phương Miên cứng ngắc, cậu nhanh chóng buông ra, hỏi anh: "Anh về nhà à?"

"Không về, tôi ở lại cùng em." Mục Tĩnh Nam nói lí do: "Béo Béo đến rồi nên tôi đi gặp Béo Béo."

Béo Béo là ai?

Phương Miên đứng dậy, đi theo Mục Tĩnh Nam. Mục Tĩnh Nam đành xách túi truyền dịch giúp cậu, dẫn cậu đến cửa sổ ở cầu thang. Một con cú tuyết bự sà xuống, Phương Miên nhớ ra đây chính là Béo Béo mà cậu đã bắt được rồi Mục Tĩnh Nam bán nó đi.

"Tại sao nó lại ở đây?" Phương Miên hỏi.

"Nó là chim của quân đội nhà họ Mục."

Mục Tĩnh Nam gỡ hộp nhỏ bên chân Béo Béo, mở nắp. Bên trong chứa camera hình cây bút cùng thiết bị liên lạc siêu nhỏ. Mục Tĩnh Nam dán tai nghe siêu nhỏ lên sau tai Phương Miên, cũng tự dán cho bản thân một cái, sau đó ghim camera dạng bút máy ở túi áo trên ngực.

Phương Miên hiểu được: "Thì ra lúc đó Béo Béo đến nhà chúng ta là để truyền tin cho anh."

Phương Miên đưa tay định sờ Béo Béo, nó cảnh giác lùi về sau hai bước. Mục Tĩnh Nam lạnh lùng liếc nó, nó tủi thân rầm rì, cúi đầu xuống để Phương Miên xoa.

"Nó rất ngoan nha." Phương Miên cảm thán, "Béo Béo, mi thích ăn gì? Khi nào về nhà tao làm món ngon cho mi."

Con chim này có khi là từ con chó hoá thành, vừa nhắc tới ăn là nó quay ngoắt thái độ đề phòng khi nãy thành phấn khích vui vẻ, đầu nó cọ tới cọ lui dưới tay Phương Miên. Sau khi trang bị thiết bị xong, Mục Tĩnh Nam đưa Phương Miên một con dao gấp. Rồi dẫn Phương Miên trở lại giường bệnh ở hành lang, bản thân anh đi thăm dò bệnh viện, tra xét đường đi.

Bệnh viện quân đảo chính rất lớn, khắp nơi đều là thương binh từ tiền tuyến. Do gần đây hai bên đang trong thế giằng co nên đã giảm lượng tải thương binh hơn lần trước, tuy vậy vẫn kín giường. Mục Tĩnh Nam đến phòng điều chế thuốc để điều tra, không tìm thấy điều gì bất thường. Sau đó anh đi từng tầng, chỉ riêng tầng hầm có lính canh gác nên không vào được.

Anh hơi tập trung suy đoán, xoay người định rời đi thì đột nhiên trái tim đập mạnh. Cảm giác giống khi tới kỳ mẫn cảm lại xuất hiện. Từ lúc anh đến thị trấn Hắc Phong, họ luôn sử dụng giấy thử để kiểm tra có bị nhiễm virus hay không, lần nào cũng không có dấu hiệu nhiễm bệnh. E là vấn đề nằm ở căn bệnh mãn tính kéo dài lâu năm của anh.

Anh cau mày, không lẽ do mắc chứng rối loạn kỳ mẫn cảm nên thời gian đến kỳ sớm hơn? Tình trạng này của anh đã ổn định từ lúc anh bảy tuổi, còn lại chỉ không thể kiểm soát hình thái động vật trong thời kỳ mẫn cảm. Nhưng bây giờ hình như tình trạng bệnh càng xấu đi. Đợi quay về cung điện Trắng, anh sẽ kiểm tra cẩn thận lại lần nữa.

Anh đứng lại, hít một hơi thật sâu, cảm giác ấy dần dần biến mất. Anh đi vài vòng trong bệnh viện, bỗng nhiên bắt gặp hai tên lính đảo chính một cao một lùn hôm qua, họ cầm thuốc bổ trên tay, có lẽ đến thăm đồng đội.

Gã cao nhìn thấy Mục Tĩnh Nam, mắt gã sáng lên, gọi: "Này, sao mày cũng ở đây? À… Đừng nói là mày đến kiểm tra thân thể? Cày cho cố vào, đến giờ mới thấy rén. Hơi muộn đấy người anh em."

Mục Tĩnh Nam đưa hộp thuốc lá cho gã: "Tặng các anh."

Gã cao cười, lấy điếu thuốc, ra vẻ tán thưởng nhìn Mục Tĩnh Nam. "Không tồi, vì là quà của mày nên bọn tao không trả tiền." Gã lùn chậc lưỡi, "Đêm qua tên cao khều này cứ nghi mày có gì mờ ám, bám theo mày về tận khách sạn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!