Máy bay chở họ đến núi Ô Lan, bay qua đỉnh núi, đáp thẳng xuống núi là có thể tới thị trấn Hắc Phong. Nhưng ở phía tây không xa của thị trấn Hắc Phong là nơi chiến sự giữa quân đảo chính và tộc sói nhà họ Kinh đang giao tranh, họ phải cẩn thận vượt qua đồn trú của quân đảo chính, sử dụng đường hầm do tiền đồn mà Mục Tĩnh Nam đã phái tới đào để lẻn vào thị trấn. Máy bay vận tải không thể vào sâu hơn, nếu không sẽ bị radar quân đảo chính quét trúng. Máy bay lượn trên những đồi núi, họ bắt đầu nhảy dù.
Phương Miên chưa từng trải qua huấn luyện nhảy dù nên dùng chung dù với Mục Tĩnh Nam. Một số binh lính đeo kính bảo hộ, từng người thả mình như sủi cảo vào nồi. Tất cả mọi người đã nhảy hết, Phương Miên nhìn họ lao vào gió lớn, như con diều mất điểm tựa chao đảo rơi, cậu cảm thấy hơi sợ.
"Đừng sợ." Mục Tĩnh Nam đứng phía sau thì thầm với cậu.
Nói không sợ có thể hết sợ được à? Phương Miên khóc thầm trong lòng. Trước khi xuyên không cậu còn chưa dám chơi tàu lượn siêu tốc, kết quả giờ bảo đi nhảy dù là phải nhảy dù thật. Cao như thế này lỡ không may dù không bung thì cậu có rơi bẹp thành cái bánh kếp chinchilla không?
Mục Tĩnh Nam buộc chặt cả hai bằng dây thừng, Phương Miên tựa vào ngực anh, cố gắng kiềm chế để bản thân hết run rẩy. Đột nhiên đôi tai được đeo tai nghe, một giọng nữ du dương truyền vào tai cậu, cắt đứt tiếng gió gào thét. Mục Tĩnh Nam chạm nhẹ dái tai, ra hiệu cậu tập trung lắng nghe bài hát, làm khẩu hình miệng: "Nhắm mắt lại, tin tưởng tôi."
Tiếng ngân nga kì ảo làm nhịp tim Phương Miên dần bình tĩnh. Phương Miên lại bắt đầu suy nghĩ ai là người hát bài này? Không lẽ là giọng hát mẹ ruột Mục Tĩnh Nam thu lại? Phương Miên nhẩm nhẩm theo tiếng hát, hít một hơi thật sâu, giơ bàn tay ra hiệu OK. Mục Tĩnh Nam ôm eo cậu, cùng đắm vào bầu trời xanh mênh mông. Gió mạnh đập vào mặt, má Phương Miên phồng lên xuýt chút bị chuột rút. Nhưng hiện tại cậu không còn cảm giác sợ hãi nữa.
Sau khi hạ cánh, gặp thêm vài binh lính, Mục Tĩnh Nam cùng họ nghiên cứu tuyến đường đi, xác định phương hướng. Họ sẽ gặp tiền đồn ở lối vào đường hầm cách 5km về phía tây bắc. Theo kế hoạch thì họ cần phải đến đó trước trưa mai.
Lưu Truy trèo lên sườn núi, dùng ống nhòm quan sát xung quanh, sau đó leo xuống báo cáo với Mục Tĩnh Nam: "Không phát hiện nhà ở, đúng ra trước đây có một ngôi làng nhưng có lẽ vì chiến tranh nên đã di cư. Không phát hiện quân địch gần đây, chúng ta chỉ cần cố gắng tránh gây tiếng ồn."
Lính bắn tỉa Diệp Cảm nhìn đồng hồ, nói: "Chúng ta có thể đến đó bảy tiếng đi bộ. Phu nhân, ngài OK chứ? Nếu ngài mệt, chúng tôi sẽ luân phiên cõng ngài."
"Thứ nhất, đừng gọi tôi là phu nhân. Tôi tên Phương Miên, mọi người có thể gọi bằng tên. Thứ hai, đừng coi thường tôi." Phương Miên vỗ vỗ ngực, "Tôi không cần cõng, các anh chạy tôi sẽ chạy, các anh đi bao xa tôi sẽ theo sát."
Lưu Truy cười: "Ngài là omega sao có thể so với alpha?"
Tay súng trường tên Cao Tiểu Hữu nói: "Bạn gái tôi đi trung tâm mua sắm thôi đã than mệt. Phu… khụ, Phương Miên, cứ để chúng tôi cõng ngài."
Phương Miên hết nói nổi, Mục Tĩnh Nam đặt khẩu súng lục vào tay Phương Miên, nói với mọi người: "Hãy coi em ấy như đồng đội của chúng ta, không cần đối xử đặc biệt. Xuất phát."
"Rõ."
Tất cả thành viên đều vác theo ba lô vật tư cùng súng ống, lập tức khởi hành. Tuy rằng đã nói không cần đối xử đặc biệt với Phương Miên nhưng trên thực tế chỉ có mỗi cậu là không mang súng ống, cũng không đeo ba lô đựng đồ to nặng đó, đồ dùng của cậu đều nằm trong ba lô của Mục Tĩnh Nam. Ba tiếng đồng hồ hành quân trên đường núi, Phương Miên mệt rã rời, may mắn tình trạng cơ thể vẫn ổn để gắng gượng theo kịp đoàn quân. Về đêm, nhiệt độ trên núi giảm.
Mục Tĩnh Nam nhìn thấy có xóm nhỏ ngay trước mặt, dãy chòi gỗ im lìm trong đêm tối.
Có lẽ đó là nhà của dân làng nhưng dân làng đã chuyển đi nơi khác thành ra căn chòi trống trải. Mục Tĩnh Nam quan sát một lúc, không tìm thấy dấu vết người ở gần đây.
Không giống Nam Đô quanh năm mùa xuân, nhiệt độ nơi này quá thấp, có cả tuyết rơi, cần phải tìm chỗ trú tạm qua đêm.
Mục Tĩnh Nam giơ tay phải ra hiệu đồng đội ngừng lại. Phương Miên kéo lê đôi chân rụng rời của cậu, thở phào nhẹ nhõm, gần như sắp sụp xuống. Mọi người quỳ xuống kiểm tra vũ khí của bản thân. Phương Miên thấy họ quỳ, cậu cũng quỳ kiểm tra lại đạn và súng của cậu.
Diệp Cảm nói với cậu: "Không tồi, chưa qua huấn luyện mà vẫn theo kịp chúng tôi đến tận bây giờ."
"Mà cũng đúng," Diệp Cảm đi qua đối mặt với cậu: "Quên mất đây là vị hôn thê của ai. Thượng tá của chúng tôi sao có thể kết hôn với người bình thường?"
Phương Miên lén lút xoa bóp chân, ra vẻ thờ ơ, thoải mái, "Chuyện nhỏ, tôi chạy thêm 5 cây nữa cũng được."
"Đỉnh quá." Mọi người giơ ngón cái tán thưởng.
Mục Tĩnh Nam liếc nhìn họ, đeo thiết bị nhìn ban đêm, "Diệp Cảm tìm vị trí cao, những người khác đi theo tôi."
"Khoan, khoan, anh Miên đi theo các anh hay đi với tôi?"
"Đi với cậu, bên cậu an toàn hơn." Lưu Truy nói.
Mục Tĩnh Nam: "Phương Miên theo sau tôi."
Phương Miên đi phía sau Mục Tĩnh Nam, Mục Tĩnh Nam bảo cậu lấy súng, nạp đạn. Những người còn lại ở sau Phương Miên, cùng tiến về phía chòi nhỏ. Đây là lần đầu tiên Phương Miên tham gia hành động chiến thuật kiểu này, cảm thấy rất hồi hộp, lúc đến gần căn chòi, Mục Tĩnh Nam áp sát vào tường lắng nghe động tĩnh bên trong, đưa tay ra hiệu. Lưu Truy ở bên đối diện, khi Mục Tĩnh Nam gật đầu, Lưu Truy đá cửa xông lên rọi đèn soi vào trong.
Trong nhà không có ai, ánh sáng chiếu vào chỉ thấy xác một con bò nằm trên sàn.
"Trước mắt kiểm tra bên trong." Mục Tĩnh Nam hạ giọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!