Chương 22: "Anh Tĩnh Nam ơi, anh Tĩnh Nam à"

Phương Miên cuối cùng đã hiểu Mục Tĩnh Nam chính là tên tiểu nhân vô liêm sỉ. Thằng cha này suốt ngày mặc quân phục đen, cài cúc áo vàng lên tận trên cùng, bộ dạng lạnh lùng, chính trực, nhưng sẽ nói những lời tục tĩu nhất bằng khuôn mặt điềm nhiên cùng với giọng điệu hết sức bình thường. Điệu bộ trầm tĩnh, cấm dục chỉ là lớp nguỵ trang bên ngoài, dẫu sao đã có Lam Ấu Vi một lòng một dạ hướng về anh, còn Phương Miên nhìn thấu sự thật dưới lớp mặt nạ lạnh lùng đó rồi.

Nhịn cơn giận cùng Mục Tĩnh Nam về nhà, dọc đường Phương Miên cứ lải nhải mắng anh là tên biến thái khốn nạn, tự so bản thân là cậu nông dân chất phác còn Mục Tĩnh Nam là con rắn vô ơn lấy oán báo ân.

"Anh giữ em bên cạnh thì cẩn thận có ngày chờ anh ngủ say, em cạo sạch vảy, lột hết da rắn của anh đem đi ngâm rượu."

Mục Tĩnh Nam yên lặng lắng nghe, không phản đối cũng không tức giận. Đợi Phương Miên cằn nhằn mắng khô miệng thì anh đưa li nước cho cậu.

Phương Miên cảm thấy mệt mỏi khóc không ra nước mắt, nãy giờ mắng như đấm vào bông.

Trở về cung điện Trắng, vừa xuống xe đã thấy Lam Ấu Vi nước mắt lưng tròng. Cậu chàng này thấy Phương Miên thì ánh mắt như muốn xẻo thịt Phương Miên một cách tàn nhẫn, quay qua thấy Mục Tĩnh Nam thì đôi mắt ướt át như sóng nước ngày xuân.

"Anh Tĩnh Nam, bọn họ nói anh muốn đuổi em đi, có thật không?" Hắn buồn bã hỏi.

Mục Tĩnh Nam vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm: "Cậu đừng tự chuốc thêm hoạ vào thân."

"Em yêu anh nhiều như thế nhưng anh không cảm nhận được gì sao?" Lam Ấu Vi khóc lóc hỏi, "Cô em không nói lý do, vì sao anh muốn đuổi em đi? Phương Miên có gì tốt chứ? Chỉ là một kẻ thấp hèn đến từ khu ổ chuột, điểm nào của em không bằng anh ta?"

"Chuẩn rồi, chuẩn rồi." Phương Miên đứng một bên phụ hoạ, "Tôi chỉ là kẻ làm công ăn lương hôi hám, mọi người là rồng trên cao tha cho kẻ hèn này đi. Rõ ràng Lam Ấu Vi mới là người thích hợp, hai người đồng tính tiêu thụ nội bộ với nhau, đừng bay vạ đến trai thẳng như tôi được không?"

Lam Ấu Vi lườm cậu: "Ai thèm lòng tốt giả tạo của anh. Anh suốt ngày ra vẻ tốt bụng, rộng lượng trước mặt anh Tĩnh Nam, chắc chắn anh Tĩnh Nam nhất thời bị mê muội bởi bộ mặt giả nhân giả nghĩa của anh thôi!"

"Ê, tôi đang thay lời muốn giúp cậu mà cậu còn quay sang mắng tôi?" Phương Miên cạn lời, ai mới là kẻ đạo đức giả? Phải nói kẻ đạo đức giả nhất chính là tên ngốc Mục Tĩnh Nam hôi hám này!

Lam Ấu Vi hơi mím môi nhìn Mục Tĩnh Nam: "Anh bị anh ta lừa rồi, anh Tĩnh Nam, anh nên nhìn rõ hơn đi."

"Tôi luôn nhìn thấy rõ," Mục Tĩnh Nam bình tĩnh nói: "Tuyết Kỳ ốm bệnh trên giường mà cậu còn dám ở cung điện Trắng?"

Sắc mặt Lam Ấu Vi tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu, lời nói bỗng nhiên lắp bắp.

"Em… Em…"

Mục Tĩnh Nam chỉ nói một câu ngắn gọn mà doạ tên ngốc này sợ sệt, Phương Miên nghi hoặc nhìn anh, chuyện của Mục Tuyết Kỳ có dính líu đến Lam Ấu Vi? Sau khi phân tích một chút, Phương Miên hiểu ra chuyện bọn giang hồ chặn đường định đánh dấu cậu chính là do Lam Ấu Vi đứng đằng sau. Chết tiệt, Phương Miên không ngờ tới cái con thỏ trông mềm yếu này dám gây ra những chuyện như vậy.

Lúc cậu sắp lao lên đánh hắn, Mục Tĩnh Nam giữ cậu lại, kéo cậu về phía sau, hạ giọng nói với Lam Ấu Vi: "Tha cho cậu đường sống nhưng không đồng nghĩa tôi không truy cứu việc này. Về nói với cha mẹ cậu, bảy ngày nữa sẽ có người nhà họ Mục đến tiếp quản trang viên trên đỉnh núi Lan Sơn nhà cậu xây dựng."

Môi Lam Ấu Vi trắng bệch, thều thào: "Anh Tĩnh Nam…"

"Đừng gọi tôi là anh, tôi và cậu không có quan hệ máu mủ ruột thịt." Mục Tĩnh Nam lạnh lùng nói.

Nói xong, anh dẫn Phương Miên về cung điện Trắng, bỏ Lam Ấu Vi lại một mình.

Bước chân anh sải rộng khiến Phương Miên chân nam đá chân chiêu vội theo anh. Anh nhận ra Phương Miên không bước kịp nên thả chậm tốc độ. Phương Miên kéo kéo tay áo anh, gằn giọng hỏi nhỏ: "Em gái anh bị đánh dấu tạm thời, nhưng anh lại dùng thứ này làm nước cờ thương thảo để đổi lấy trang viên nhà họ Lam?"

Mục Tĩnh Nam quay lại nhìn cậu: "Trang viên đó sẽ do Mục Tuyết Kỳ đứng tên."

Phương Miên giật mình, chợt hiểu ra ý định của anh. Lam Ấu Vi là con của nhà họ Lam, cho dù bị nhận trừng phạt thì cũng không thể xử bắn hắn, chỉ còn cách đưa ra một số hình phạt nhẹ. Nhưng nếu thay bằng cách trao đổi lợi ích thực tế thì sẽ là lựa chọn tốt hơn đối với Mục Tuyết Kỳ.

Dù đã hiểu lầm anh nhưng Phương Miên không có ý định xin lỗi.

Con rắn vô lại này không xứng nhận lời xin lỗi.

Cậu nhớ Lam Ấu Vi hay gọi Mục Tĩnh Nam là "anh Tĩnh Nam" nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, cậu cố tình nhại giọng sến súa gọi anh: "Anh không thả em đi, em gọi phiền chết anh. Anh Tĩnh Nam ơi, anh Tĩnh Nam à, anh Tĩnh Nam."

Mục Tĩnh Nam quay lại nhìn cậu, không có dấu vết chán ghét nào trong mắt, ngược lại còn yên tĩnh, ôn hoà.

"Em có thể tiếp tục gọi như vậy." Anh nói.

Phương Miên: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!