*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Omega quý hiếm, omega có độ phù hợp cao lại càng quý hiếm hơn, Mục Tĩnh Nam chắc chắn sẽ không buông tha cho Phương Miên. Vậy nên Phương Miên quyết định thay đổi một số tuyến đường trốn đến nơi cực kỳ xa xôi.
Màn đêm dày đặc tối đen như mực, bụi bay tứ tung trước đèn pha ô tô trông như những con ruồi nhặng. Phương Miên thấy mái nhà trạm dừng chân phủ lớp tuyết dày, ánh đèn bên trong lập loè. Người đàn ông bên cạnh thở càng lúc càng nặng nề, Phương Miên giơ tay sờ trán anh, nóng như sắp bỏng, vết thương cần phải được chữa trị ngay lập tức.
Bởi vì nếu khám ở bệnh viện thì cần có chứng minh thư nên cậu không thể đến đó. Phương Miên mở bản đồ trên bảng điều khiển xem gần đây có phòng khám nào không. Cậu đã lái quá xa thủ đô, xung quanh chỉ có khu rừng nhỏ, còn phía trước chẳng có gì ngoài trạm dừng chân. Phương Miên lấy áo khoác bông lớn, mặc vào rồi xuống xe kiểm tra. Thời tiết bên ngoài lạnh lẽo đến mức Phương Miên rùng mình, cậu rất sợ lạnh nên co giò rụt cổ chạy về phía trạm nghỉ.
Bên trong trạm dừng chân không có ai, trên quầy thu ngân của cửa hàng tiện lợi dính đầy vết máu. Xem ra trận bạo loạn không chỉ xảy ra ở thủ đô Đế quốc mà lan sang cả vùng nông thôn hẻo lánh này.
Phương Miên liếc nhìn kệ đồ ăn trống rỗng cùng với kệ bao cao su chẳng còn sót lại hộp nào. Cậu đoán quân đảo chính đã đi qua đây. Vì kỉ luật quân đội Đế quốc cực kỳ cao, chưa nói đến trộm bao cao su, họ tuyệt đối không cướp đồ ăn của người khác. Cậu gom hết các loại thuốc, lấy luôn cả bếp không khói, đèn pin và gia vị còn sót lại. Đồng thời cậu tìm thấy một khẩu súng lục giảm thanh bên dưới quầy thu ngân. Có lẽ đó là vũ khí tự vệ của tên cầm đầu nhưng không may chưa kịp móc ra đã bị giết chết.
Quay về ô tô rồi cậu lái xe chạy vào rừng. Cậu gỡ băng gạc dính đầy máu trên người anh, vứt đi. Anh có thân hình cân đối, nước da trắng ngần, cơ bắp săn chắc, trông như đã trải qua nhiều cuộc huấn luyện. Thời nay số lượng omega quá ít, ưa chuộng vẻ ngoài vừa trắng trẻo vừa mảnh mai, người sau càng ốm hơn người trước, chỉ sợ khi có cơn gió tạt qua thì các omega ấy đều bị thổi bay lên trời.
"Chúng ta có thể xem như là anh em hoạn nạn có nhau." Phương Miên thở dài.
Không tìm được thuốc gây mê nên cậu càng phải dứt khoát xử lý vết thương. Phương Miên khử trùng nhíp, nhớ lại các kiến thức sơ cứu mà A Li từng dạy, tàn nhẫn chọc vào vết thương bị đạn găm đẫm máu trên eo anh. Anh đau đớn rên rỉ nhưng chưa tỉnh, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Cũng may anh đang ngất, nếu không Phương Miên khó có thể giữ anh cứ giãy giụa vì đau. Phương Miên gắp từng viên đạn ra, khâu vết thương, băng bó lại.
Trên bắp chân anh cũng có vết thương, Phương Miên nhìn thử thì thấy vết thương do bị bắn xuyên. Cậu tiếp tục khâu vết thương rồi cho anh uống thuốc giảm đau sau khi sơ cứu.
Cậu sờ trán anh, vẫn còn nóng. Phương Miên không dám chắc cách sơ cứu của cậu có hiệu quả hay không, cậu nghĩ tốt nhất nên đưa anh khám bác sĩ. Loay hoay một lúc, Phương Miên khởi động xe, chạy mấy chục cây số đến tận đêm khuya mới tìm được bệnh viện. Cậu định để anh ở lại trước cửa bệnh viện nhưng bỗng phát hiện điều gì đó, lấy ống nhòm ra. Dưới tấm biển bệnh viện đã đổ nát một nửa, cậu thấy có hai tên lính đảo chính đang hút thuốc.
Phương Miên hoảng sợ, lại lên xe, cố gắng yên lặng chạy trốn.
Chuyện gì đang xảy ra? Phải chăng Đế quốc sắp sụp đổ? Trong lòng Phương Miên nặng nề, đám quân đảo chính chẳng tốt đẹp hơn gì đám quý tộc Đế quốc. Khi cậu ở khu ổ chuột, omega bị coi là tài sản riêng của alpha. Dù rằng bạo lực gia đình, cưỡng hiếp xảy ra liên miên nhưng omega không có nơi nào để cầu cứu. Omega ở thủ đô Đế quốc cũng vậy, cũng chịu tủi nhục bị đối xử bất công nhưng ít nhất phía Đế quốc còn che đậy dưới lớp bọc văn minh, nghiêm cấm mọi hành vi bạo lực, cưỡng hiếp, gây nguy hiểm đến sự an toàn của omega. Những kẻ nhập quân đảo chính đều là những kẻ thất học, hành xử vô văn hóa, nếu như phát hiện ra có hai omega thì chẳng khác nào đưa dê vào miệng hổ.
Hết nơi có thể đi, Phương Miên đành chạy vào rừng. Cậu sờ trán vẫn còn rất nóng của anh.
"Bây giờ chỉ dựa vào may mắn của anh thôi, người anh em," Phương Miên nói, "Chúng ta đã chạy thoát rồi, vì vậy anh phải cố gắng lên."
Bình minh lên, Phương Miên quấn chặt áo khoác bước xuống xe đi săn. Hiện tại đang giữa mùa đông, trong rừng không có gì, Phương Miên vận dụng các kỹ năng sinh tồn được rèn giũa ở khu ổ chuột để đào ra hai ổ rắn đang ngủ đông. Trở về xe, cậu phát hiện người đàn ông ngồi ở ghế phụ đã biến mất.
Có người đến đây bắt anh ấy đi?
Phương Miên lạnh sống lưng vội vàng ném ba lô, rút súng lục nhắm vào xung quanh. Ngoại trừ tiếng lá xào xạc trong rừng thì không có âm thanh đáng nghi con người xuất hiện. Cậu mới đi săn không bao lâu vậy thì cho dù có người đến bắt anh đi thì cũng chưa chạy xa được, hẳn là có thể đuổi kịp. Phương Miên nhanh chóng leo lên xe, đang định mở bảng điều khiển thì bỗng nhiên sau đầu cậu đụng trúng vật gì đó vừa cứng vừa lạnh.
Không khí phía sau lưng Phương Miên lạnh ngắt, cậu nhìn gương chiếu hậu đang phản chiếu đôi mắt vàng.
Đôi mắt ấy rõ ràng có sắc màu sáng ngời rực rỡ nhưng không hề ấm áp, trái lại lạnh lẽo như băng.
Anh cầm súng lục chĩa vào Phương Miên
"Người anh em," Phương Miên nói, "Tôi đã cứu anh đấy, không cần phải sợ, tôi cũng là omega học cùng trường với anh."
"Cùng trường?" Anh trầm giọng hỏi.
"Đúng vậy, trường Omega số 105. Tôi tên Phương Miên, sống ở tòa 15 số 602. Có lẽ do anh là học sinh quý tộc nên chưa từng gặp tôi, nhưng chúng ta học cùng khóa. Khóa học bắt buộc của chúng ta gồm học cắm hoa nghệ thuật, trồng hoa, học về cách kiểm soát khí chất và ngoại hình, cũng như các lý thuyết cơ bản về nghệ thuật cổ điển."
"Phương Miên." Anh lặp lại tên của cậu.
Qua gương chiếu hậu thấy anh lặp đi lặp lại cái tên này, Phương Miên nói: "Ừm, đúng, đúng, anh đã từng nghe tên tôi chưa? Hiện tại ở thủ đô đang xảy ra bạo loạn, nhiều nơi đã bị quân đảo chính chiếm đóng. Là tôi đã cứu anh trên đường nên tin tôi đi, thực sự tôi không phải người xấu đâu." Phương Miên gãi đầu. "Anh có bạn đời chưa? Có cần tôi chở anh đi tìm bạn đời của anh không? Hay là omega giới quý tộc các anh cũng giống như tôi, không muốn kết hôn? Nếu như đã không muốn thì có thể trốn kết hôn.
Hai chúng ta cá mè một lứa, hoạn nạn có nhau."
Anh trầm ngâm một lát rồi hạ súng xuống.
Phương Miên thở phào nhẹ nhõm, quay lại thấy sắc mặt anh tái nhợt cắt không ra máu. Cậu giơ tay tính thử nhiệt độ, ngay lập tức anh né đi rồi nắm lấy cổ tay cậu, ánh mắt nhìn cậu sắc bén như dao.
"Đau, đau quá!" Phương Miên la lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!