Vào ngày sinh nhật của Tiêu Nhuỵ, Phương Miên dậy sớm chuẩn bị thức ăn cả ngày cho Viên Tỉnh. Anh Tỉnh nhà cậu chỉ biết chiên trứng với xào rau, ngày nào cũng hai món này bảo sao anh Tỉnh vẫn gầy. Phương Miên nấu hai món mặn cùng nồi xúp ngô củ cải nhỏ.
Đứng chờ nồi xúp sôi, cậu mở radio đang phát tin tức hôm nay. "Vị lãnh đạo quân phòng vệ Tô Tú thông báo kết hôn. Chúng tôi xin gửi lời chúc tới tướng quân Tô Tú cùng ông Lộ Thanh Ninh vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hạnh phúc."
Nồi xúp sôi, Phương Miên tắt radio, đeo găng tay bắc nồi, nhấc nồi xúp ngô củ cải ra khỏi bếp. Hương thơm ngào ngạt, nước hầm từ củ cải tiết vị ngọt thanh, ngon muốn nuốt lưỡi. Cậu không kìm được tự khen tài nấu nướng xuất sắc của bản thân. Sau cùng cậu nấu một nồi cháo kê dùng kèm với dưa chua cho bữa sáng.
Cậu bưng nồi cháo nóng ra bàn. Viên Tỉnh nhìn phần đồ ăn cậu chuẩn bị là biết hôm nay cậu sẽ về muộn.
"Tôi khuyên em không nên tham gia." Viên Tỉnh trầm giọng.
"Không sao đâu." Phương Miên dỗ anh. "Dù gì cũng là sinh nhật Tiêu Nhuỵ, cô ấy đã mời mà em không đi thì cô ấy sẽ buồn lắm. Chúng ta chọc giận Tiêu Trạch nhưng anh ta đâu thể làm gì em ngay trước mặt Tiêu Nhuỵ. Hơn nữa em còn đang nợ anh ta mấy chục ngàn, nếu anh ta dám gây sự thì khỏi trả nợ cho anh ta. Anh Tỉnh, anh hãy nhớ người vay nợ mới là ông lớn, hiện tại em đang là ông lớn của Tiêu Trạch."
Viên Tỉnh: "…"
Thôi bỏ đi, Viên Tỉnh cụp mắt nghĩ cùng lắm thì tối nay lén theo sau cậu. Đã gần tới ngày xuất phát rời khỏi đây, cứ để cậu tham dự tiệc sinh nhật của omega đó xem như là lần cuối cậu gặp cô. Còn sau này anh không bao giờ để họ có cơ hội gặp nhau.
Phương Miên chăm chỉ làm việc ở xưởng máy móc cả ngày cho đến khi tan tầm trời đã chuyển tối. Cậu siết ốc liên tục nguyên một ngày khiến cánh tay cứng đơ như tay gắp trên chuyền. Phương Miên đứng trước gương soi, vỗ vỗ mặt cố gắng tươi tỉnh hơn. Cậu mặc áo khoác da Viên Tỉnh tặng – là bộ quần áo sạch sẽ, tươm tất nhất cậu có. Ôm con chó robot cậu tự tay lắp ráp, chuẩn bị ra về.
Cửa văn phòng mở, Tiêu Trạch từ bên trong bước ra, hắn liếc nhìn Phương Miên. Đôi mắt xanh hơi xếch mang chút ý oán giận, như vẻ không muốn nói chuyện với cậu. Ánh mắt trách móc của hắn giống như đang buộc tội Phương Miên là người sai cần phải xin lỗi, điều này khiến Phương Miên khó hiểu. Cuối cùng hắn quay người bỏ đi không nói gì.
Này, nếu bắt nạt anh Tỉnh thì tôi không thèm khách khí với anh nữa. Phương Miên thầm nghĩ cậu nên nhanh chóng trả hết số tiền nợ rồi sau đó phân rõ giới hạn với hắn.
Bên kia, Viên Tỉnh thấy trời chuyển tối, đoán chừng Phương Miên đã tan làm. Anh thay quần áo chuẩn bị đi thì trái tim đột nhiên đập mạnh. Sắc mặt anh tái nhợt, vịn vào lưng ghế, mồ hôi lạnh chảy xuống. Không ổn, cảm giác này… hình như là kỳ mẫn cảm!
Viên Tỉnh nhắm mắt, cố gắng hết sức đè nén xung động mãnh liệt trong lòng. Không giống các alpha khác, anh dễ mất kiểm soát khi tới kỳ mẫn cảm. Hơn nữa, một khi pheromone toả ra bị phát hiện, chắc chắn sẽ xảy ra nguy hiểm. Nói chung anh không nên nán lại đây lâu thêm. Nhưng hiện tại Phương Miên đang một mình tới biệt thự của Tiêu Trạch… Bỏ đi, đợi anh qua được kỳ mẫn cảm rồi quay về đón cậu sau.
Anh mở màn hình gửi tin nhắn.
Mục Tĩnh Nam: [Đến đón tôi ngay lập tức.]
***
Phương Miên mượn chiếc xe ba bánh của đồng nghiệp đạp đến nhà Tiêu Nhuỵ. Hôm nay tan tầm muộn, Tiêu Nhuỵ sống ở tận Thượng Thành, cậu đạp hết tốc lực cuối cùng cũng tới trước khi mặt trời lặn. Bảo vệ tất nhiên đã nhận thông báo nên cung kính mở cổng mời Phương Miên vào.
"Ngài tới muộn, nhanh vào tìm tiểu thư Tiêu Nhuỵ đi." Bảo vệ nói.
"À, à, tôi biết rồi."
Căn biệt thự đã bật đèn rực rỡ, tiếng nhạc du dương trầm bổng hoà cùng tiếng cười đùa trong sân vườn của nhiều thú nhân chủng tộc khác nhau, có cả nam lẫn nữ tới tham dự. Tất cả bọn họ đều ăn mặc sang trọng, bộ áo lông thú đắt tiền, trang sức lấp lánh hơn cả vì sao. Phương Miên giống như một gã quê mùa lạc lõng giữa đám đông.
"Tên thấp hèn này từ đâu đến?"
Phương Miên vểnh tai lên nghe có người nói xấu cậu. Thính giác của chinchilla rất tốt, những người này tưởng họ thì thầm rất nhỏ nhưng thực ra Phương Miên vẫn nghe rõ tất cả.
"Nghe nói đó là người yêu trong lòng…"
Gì? Chắc là Tiêu Nhuỵ. Không ngờ mọi người đều biết Tiêu Nhuỵ thích cậu. Phương Miên rầu rĩ, trong mắt người ngoài thì cậu và anh Tỉnh đã kết hôn, còn Tiêu Nhuỵ đang ôm mối tình đơn phương không có được người cô yêu. Có phải cô bị cười nhạo đúng không? Cậu cảm thấy áy náy, nhưng dù rằng cậu và anh Tỉnh chỉ kết hôn giả thì cậu cùng Tiêu Nhuỵ không thể đến với nhau được. Đã là chuyện vô vọng mà tại sao cậu còn cố chấp khiến Tiêu Nhuỵ vướng vào mối quan hệ này?
Nếu là vì hạnh phúc của Tiêu Nhuỵ thì cậu cũng nên từ chối rõ ràng để cô không còn chờ mong.
Cậu quyết định nói thẳng không thể đáp lại tình cảm của cô. Nhưng cứ nghĩ đến những lời sắp phải nói thì tim cậu nhói đau. Phương Miên thở dài ũ rũ, lê bước đi tìm Tiêu Nhuỵ. Tiêu Nhuỵ ở đâu? Khu vườn biệt thự của Tiêu Trạch quá phức tạp khiến cậu phải hỏi những người tham dự tiệc. Có điều bọn họ đều che mũi không muốn nói chuyện với cậu, như thể trên người cậu nhiễm đầy loại virus bẩn thỉu nào đó.
Tính cách có tốt đến mức nào cũng phát cáu đám người dám đề phòng cậu như ôn dịch. Cậu bực bội tóm một tên chó phốc ăn mặc lộng lẫy, hung dữ nói: "Trên người tôi có gián, bọ chét, kiến, ong và cả ếch ộp lớn. Cho tôi biết Tiêu Nhuỵ đang ở đâu? Không thì tôi ôm anh. Vẫn không chịu nói? Tin tôi hôn miệng chó của anh không!"
Đối phương khiếp sợ chỉ tay về phía trước: "Phòng ngủ của Tiêu Nhuỵ đi thẳng theo đường này. Cậu tự đi mà tìm, đừng lại đây!"
Phương Miên trợn mắt khinh bỉ, xoay người rời đi. Hướng con chó chỉ chỉ đúng một nửa, cậu không biết cửa nào là phòng Tiêu Nhuỵ nên đi vòng sang lối ngoài cửa sổ phòng. Cửa sổ sáng đèn hiện bóng người đi lại, hiển nhiên là có người trong phòng. Phương Miên định gõ cửa kính thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc kìm nén từ trong phòng phát ra.
Giọng nam hét lên: "Em thật sự đồng ý gả cho tên alpha Phương Miên sao? Anh ta vừa nghèo hèn thấp kém, vừa đã có vợ. Em muốn kết hôn với anh ta thật à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!