Lúc nửa
đêm, tôi vừa tỉnh lại sau khi thuốc an thần hết tác dụng thì nghe thấy An Dĩ
Phong vui mừng kêu lên: "Mau gọi bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi!"
Một lúc sau, tôi nghe thấy bác sĩ nói: "Cô ấy tỉnh thì tốt rồi, sau này nhất
định không để cô ấy bị kích động, phải kìm nén cảm xúc."
Khó khăn lắm tôi mới mở được miệng hỏi: "Con tôi không sao chứ?"
"Không sao, cô yên tâm."
Tôi nhắm mắt lại, yên tâm ngủ, trong mơ còn cảm nhận được hơi ấm của hắn. Hắn
nắm chặt lấy tay tôi, không hề buông tay.
Cũng không biết tôi ngủ trong bao lâu, tôi thức giấc mấy lần, mở mắt chỉ nhìn
thấy An Dĩ Phong ngồi bên tôi. Có lúc anh ta hỏi tôi có đói không. Có lúc hỏi
tôi có thấy khó chịu ở đâu không. Tôi luôn lắc đầu nói rằng muốn ngủ thêm chút
nữa. Không phải tôi buồn ngủ mà là tôi hy vọng mọi thứ chỉ là mơ, hy vọng khi
tỉnh lại lần nữa người ngồi bên cạnh tôi là Hàn Trạc Thần.
Một buổi sáng, tôi vừa mở mắt liền nghe thấy tiếng người lạ: "Hàn phu nhân, xin
cô cho chữ ký."
"Ký cái gì?" Tôi mơ màng hỏi.
"Theo di chúc của Hàn tiên sinh, cô sẽ kế thừa một nửa tài sản của ông ấy,
nhưng An tiên sinh từ chối nhận tài sản mà Hàn tiên sinh để lại cho ông ấy nên
cô sẽ là người thừa kế toàn bộ số tài sản của Hàn tiên sinh."
"Tại sao?" Tôi nhìn khuôn mặt tiều tụy và buồn rầu của An Dĩ Phong.
"Tôi muốn mọi người biết rằng tôi không phải vì tiền mà giết anh Thần."
"Ừ!" Hắn không cần chứng minh tôi cũng biết.
"Cô ký tên đi!"
"Tôi không ký."
"Tại sao?"
"Tôi mà ký thì chứng tỏ anh ấy đã chết thật rồi."
An Dĩ Phong hơi bực mình, nhét chiếc bút vào tay tôi, đặt tập tài liệu bên tay
tôi: "Cô không ký thì anh ấy cũng không sống lại."
"Tôi mệt rồi, muốn ngủ một lúc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!