Hành
lang ồn ào bỗng chốc trở nên im lặng khác thường, Hàn Trạc Thần vận bộ đồ đen
bước trên mặt sàn đá Đại Lý trắng muốt. Mỗi bước đi của hắn khiến những khuôn
mặt ở đó trở nên bất an, ngoại trừ tôi. Hắn bước đến trước tôi, xoay người nhìn
đám phóng viên đối diện với tôi.
"Câu hỏi ban nãy là cậu hỏi phải không?"
"Hàn... Hàn tiên sinh!"
Hàn Trạc Thần vụt giơ tay, tiếp theo là tiếng bạt tai đôm đốp, tay phóng viên
đó bị đánh cho ngã gục. Anh ta kinh hãi ôm lấy khuôn mặt sưng đỏ, nhìn mấy
người đàn ông bỗng chốc đứng xung quanh anh ta, sợ đến nỗi không dám đứng dậy.
Hàn Trạc Thần ngồi xuống, nắn ngón tay, hỏi rõ từng chữ một: "Ban nãy cậu hỏi
cái gì?"
"Tôi..." Anh ta nuốt nước bọt, lo sợ đáp: "Tôi hỏi tiểu thư Hàn Thiên Vu... có
khác những người phụ nữ khác của ông không?"
Hàn Trạc Thần cầm lấy chiếc micro bị rơi dưới đất, đưa vào tay anh ta, nói vào
micro: "Có khác, khác biệt rất lớn, cô ấy là... vợ tôi. Cậu nghe cho kỹ, sau
này đặt câu hỏi với cô ấy phải gọi là Hàn phu nhân."
Anh ta gật đầu lia lịa: "Tôi nghe rõ rồi! Nghe rõ rồi!"
"Cậu đi về nói với Mạnh Huân, Hàn Thiên Vu là vợ tôi." Hàn Trạc Thần tóm lấy cổ
áo anh ta, lấy từ túi ra một quyển sổ đỏ nhét vào lòng anh ta. "Cái này, cầm về
cho Mạnh Huân xem cho rõ, đắc tội với tôi sẽ có kết cục ra sao thì hắn tự
hiểu."
"Vâng... vâng!"
"Cút!"
Hắn vừa dứt lời thì tất cả đám phóng viên cũng biến mất.
Tôi lấy lại hơi thở, khi nhìn thấy họ kinh sợ chạy toán loạn thì cơn tức giận đã
vơi đi một nửa.
"Không phải anh nói tối mới về sao? Sao về sớm vậy?" Tôi kéo tay hắn, xương
ngón tay của hắn nhô lên, sờ vào cũng biết hắn đang tức giận.
"Em còn không biết xấu hổ mà hỏi thế?" Hắn giật lấy quyển tạp chí trong tay
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!