Tiếng
đóng cửa vẫn chưa dứt thì Hàn Trạc Thần đã ôm lấy tôi, đôi môi vội vàng hôn lên
bờ vai mịn màng của tôi.
Tôi còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, vẫn chưa kịp có phản ứng gì đã bị nụ hôn
đột ngột của hắn làm cho phát nhột. Tôi không nhịn được cười, cơ thể hơi run
lên, khẽ nhúc nhích. "Đừng, nhột quá..."
Cái nhúc nhích ấy dường như càng kích thích dục vọng của hắn, hơi thở của hắn
trở nên gấp gáp, bàn tay sờ nắn ngực tôi mạnh hơn, ngay cả nụ hôn cũng trở nên
cuồng nhiệt.
Ngoài cái đêm hắn tức giận thì hắn chưa bao giờ thô bạo đến thế, tôi chưa bao
giờ biết chìm đắm trong đau đớn và ngược đãi lại có thể mang đến khoái cảm cực
độ như vậy.
Hắn bắt đầu cởi bỏ quần bò của tôi.
"Tối qua em khiêu khích anh, lại đúng lúc anh mới thổ lộ được một nửa đã đòi ly
hôn... dám nói sự phục vụ của anh chỉ đáng giá mười đô. Hôm nay nếu anh không
để em cầu xin anh thì anh không phải là đàn ông."
Tôi co rúm lại, bị đôi mắt rực lửa của hắn làm cho giật mình. Tôi từng biết
lòng báo thù của hắn rất ghê gớm nhưng không ngờ rằng quân tử báo thù, mười năm
chưa muộn.
"Bây giờ em cầu xin, có được không?"
"Hơi sớm rồi..."
Hắn ngồi thẳng, thô lỗ tuột phăng chiếc quần ra... Hành động của hắn quá mạnh
mẽ, cánh tay đập vào chiếc áo choàng mà ban nãy hắn vắt trên sofa, chiếc áo rơi
xuống, hai tấm giấy trong túi áo rơi ra, hàng chữ rất to đập vào mắt.
Giấy đăng ký kết hôn.
Tôi đờ người ra rồi lửa giận bùng cháy: "Hàn Trạc Thần!"
Hắn giả như không nhìn thấy, coi như không có chuyện gì, dùng mu bàn tay vuốt
nhẹ cặp đùi tôi. Tôi lấy lại hơi thở, cầm lấy giấy đăng ký kết hôn đưa ra trước
mắt hắn: "Anh có thể giải thích đây là cái gì không?"
"Em không nhầm đấy chứ? Đến nước này rồi em còn bắt anh phải giải thích việc
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!