Tôi
không nói gì.
Bao nhiêu đèn, bao nhiêu sao cũng không soi sáng được màn đêm.
Bao nhiêu lời, bao nhiêu lệ cũng không cứu vãn được tình yêu đã chết.
Tôi nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế, rất muốn thư giãn một lúc nhưng đầu óc lại
đau nhức như muốn nổ tung...
Chị Thu từng nói uống rượu xong có thể ngủ một giấc thật ngon nhưng tôi không
thể ngủ được. Ngọn gió lạnh như cắt da cắt thịt thổi qua cửa kính vào trong xe,
tôi co người lại, bộ váy áo mỏng manh của chị Thu quả thật không che nổi. Một
chiếc áo được khoác lên người tôi, giúp tôi chống lại cái lạnh. Tôi nhận ra hơi
thở đó nhưng không dám mở mắt vì sợ khi mở mắt đó chỉ là ảo mộng.
Khi xe dừng lại, tôi vừa định ngồi dậy thì hai cánh tay mạnh mẽ bế bổng tôi
lên, đưa tôi ra khỏi xe. Đã lâu không được cuộn mình trong vòng tay ấm áp này,
tôi lưu luyến ôm lấy hắn, áp mặt vào người hắn giống như hồi nhỏ.
Cơ thể hắn như đờ ra một lúc, cánh tay đặt ở eo tôi rõ ràng ôm chặt hơn, rồi
hắn lẩm bẩm: "Phụ nữ... khi nằm trong lòng mình sẽ không bao giờ biết được thâm
tâm cô ấy đang nhớ về ai."
Tim tôi thắt lại, nhói đau đến nỗi không thở nổi. Nhìn thấy bàn tay tứa máu của
hắn đang ôm lấy vai tôi, trái tim vốn đã nguội lạnh của tôi như được sưởi ấm.
Tôi nói: "Nếu... con nói với chú, người con nhớ là chú thì chú có tin không?"
Tôi không thấy rõ nét biểu cảm của hắn, chỉ nghe thấy hắn thở dài: "Nếu mười
mấy phút trước không nhìn thấy cảnh tượng ôm ấp nặng tình đến rơi lệ như vậy,
có lẽ tôi tin... Bây giờ, cô nói bất kỳ lời nào, tôi cũng không thể tin được
nữa..."
Tim tôi càng nhói đau. Nhưng tôi phải thừa nhận, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ
không tin.
Bước vào phòng, hắn đặt tôi lên sofa rồi đi lên tầng.
"Tại sao chú đối xử với con tàn nhẫn như vậy?" Câu hỏi này tôi muốn hỏi từ lâu,
kể cả không yêu, tại sao ngay cả tình thương cũng không còn nữa.
Tám năm rồi, hắn chưa bao giờ vứt tôi một mình ở sofa không chút quan tâm như
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!