Ngày
hôm sau, khi thức dậy, tôi vội vàng lật chăn để xem quần áo của mình, chúng vẫn
ở trên người tôi, xem ra đó chỉ là ảo giác. Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có
chút thất vọng.
Tôi thay đồ rồi xuống dưới nhà. Hắn đang ngồi bên bàn ăn đọc báo, lướt nhìn tôi
từ đầu đến chân rồi lại đọc báo. Tôi ngồi đối diện hắn, nhìn hắn chỉ cách tôi
có gang tấc, nhìn đến mờ cả mắt, chỉ hy vọng có thể nhìn vào mắt hắn để thấy
ánh mắt chan chứa tình yêu thương, để tin rằng hắn từng yêu tôi, nhưng hắn
không ngẩng đầu.
Suốt bữa sáng hắn chỉ chăm chú đọc báo, hắn thà xem mục quảng cáo còn hơn là
nhìn tôi.
Chiều tối, sau khi tan học, tôi trở về nhà, hắn vẫn chưa về. Tôi không ăn tối,
lòng đầy hy vọng đợi hắn đến tận khuya, cứ nghĩ rằng hắn sẽ ôm lấy vai tôi, đưa
tôi về phòng ngủ, nhưng hắn chỉ nhìn tôi rồi rảo bước lên tầng.
Sau hôm đó, tôi không đợi hắn nữa, về phòng ngủ từ sớm dù không buồn ngủ. Rất nhiều
lần, tôi tự nhủ với lòng mình: "Kết thúc thì đã kết thúc rồi, tiếp tục đi theo
con đường của ngươi, làm những việc nên làm." Nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, lý
trí của tôi dường như tan biến. Tôi cố nắm bắt ánh mắt của hắn, muốn chắc chắn
rằng hắn vẫn còn yêu tôi, vẫn yêu như trước đây. Thậm chí có lúc tôi còn nông
nổi đến mức nghĩ rằng hãy để cho mình có được ngày hạnh phúc, không cần quan
tâm đến những chuyện khác.
Tôi từng nghĩ nhớ nhung là đau khổ nhất nhưng giờ đây có thứ còn đau khổ hơn cả
sự nhớ nhung chính là cảm giác thất tình. Cứ sống cuộc sống như vậy suốt nửa
tháng mà tôi có cảm giác đã qua vạn năm, thêm một ngày nữa thì tôi điên mất!
Một tối, mới chín giờ hơn, tôi thực sự không thể chịu nổi căn phòng âm u, lạnh
lẽo của mình thêm nữa liền chạy đi tìm chị Thu.
"Thiên Thiên!" Chị nâng cằm tôi lên rồi nhìn vào khuôn mặt gầy guộc, xanh xao. "Xảy
ra chuyện gì thế?"
"Chú ấy không cần em nữa! Chú ấy không cần em nữa rồi..."
Chị dường như không có vẻ gì là ngạc nhiên, gượng cười: "Em quá ngây thơ! Người
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!