Chương 11: (Vô Đề)

Tiếng chuông

vào học vang lên, sân trường rộng lớn bỗng chốc chỉ còn lại mình tôi. Tôi ngồi

tựa lưng vào một thân cây lớn bên cạnh hàng rào, cơ thể đã tìm được chỗ dựa

nhưng lòng trống trải như không chốn nương tựa.

Con gái ở tuổi tôi luôn nghĩ về tình yêu nhưng lại rất mù quáng. Tôi cũng từng

nghĩ đến sẽ có người nắm tay tôi băng qua đường, vào ngày mưa cùng tôi che ô đi

dạo dưới ánh đèn.

Người ấy chính là Tiểu Cảnh...

Đã nhiều năm không gặp, tôi không ước ao quá xa vời rằng anh phải đẹp trai,

cũng không cần phải quá cao, tôi chỉ hy vọng anh sẽ rất dũng cảm, giống như

chàng hoàng tử trong Hồ thiên nga dũng cảm vì tình yêu.

Nhưng đối với tôi, anh càng ngày càng xa vời!

Thực ra tôi hiểu Hàn Trạc Thần hơn ai hết. Hắn nói cần tôi thì tôi không thể

chạy thoát. Tôi sợ hắn chiếm đoạt cơ thể tôi, tôi sợ hắn chiếm đoạt...

Tiếng nôn ọe cắt ngang nỗi lòng phiền muộn của tôi. Tôi hướng nhìn ra ngoài

hàng rào thì thấy một người con gái toàn thân nồng nặc mùi rượu đang ói mửa như

lộn hết cả ruột gan.

Tôi đưa bình nước khoáng vừa mua cho chị.

"Uống chút nước đi!"

"Cảm ơn!"

Khi chị nói lời cảm ơn thì đúng lúc tôi nhìn thấy chị rơi lệ. Chị rất xinh đẹp,

gợi cảm, trang điểm rất đậm, chiếc áo bó sát người màu đỏ, cổ trễ phối với một

chiếc quần ngắn bó sát màu đen tôn lên những đường cong và dáng người thon thả

cùng làn da bánh mật được chiếu rọi dưới ánh nắng.

Tôi ít khi gặp người con gái nào trang điểm như thế. Trong tâm trí tôi, những

cô gái trang điểm như vậy đều không phải người tốt. Nhưng đôi mắt chị thật

trong sáng, thuần khiết. Tôi đưa cho chị một tờ giấy ăn.

"Cảm ơn!" Chị nhận lấy tờ giấy ăn, ngồi xuống, khóc thút thít.

Nỗi lòng thương cảm hình như rất dễ bị truyền nhiễm. Sống mũi tôi bỗng cay cay,

nước mắt cũng tuôn rơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!