Chương 39: Ngoại truyện 7

Act 7 

Hôn nhân là thiên đường hay địa ngục của tôi

Cho dù là thiên đường hay địa ngục cũng có anh ở bên…

-Thiên Thiên-

Bảy tuổi, tôi ngồi ở một góc ban công chứng kiến tận mắt máu của người thân mình bắn đầy lên ô cửa kính, từng giọt từng giọt chảy xuống thành dòng…

Máu của cha, nước mắt của mẹ, từng mảnh ký ức vụn vặt hiện lên trước mắt tôi.

Tiếng hô hoán, kêu gào, cầu xin thảm thiết, tiếng rên rỉ khi bên bờ vực tử vong… đinh tai nhức óc.

Sau đó, một người đàn ông cường tráng đi về phía tôi, tôi sợ hãi co người lại, mở to mắt trừng ông ta, đôi môi run rẩy, ngay cả âm thanh cầu xin cũng không bật ra được…

Người đàn ông xách tôi từ mặt đất lên giống như xách một con thỏ trắng bé nhỏ, nâng cả người tôi lên cao.

Tiếp xúc với luồng gió lạnh ngoài cửa sổ, những sợi tóc dài và chiếc váy trên người tôi tung bay theo gió, đong đưa.

Cuối cùng tôi thoáng nhìn qua người đàn ông từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười ngồi thưởng thức mản thảm kịch này.

Bóng râm bao phủ khuôn mặt tuấn tú của người ấy, đôi mắt sâu thẳm sáng lạnh như băng giá, đôi môi mỏng nhếch lên thành nụ cười nhạt.

Tôi nhìn người ấy cầu xin, nước mắt tuôn rơi dọc theo khuôn mặt, rơi xuống bệ cửa sổ.

Tôi đưa tay về phía người ấy, muốn van xin người ấy cứu tôi, tôi sợ đau, rất sợ, rất sợ.

Thế nhưng tôi chưa kịp nói điều gì, cả người đã bị hẫng, rơi thẳng từ trên tầng xuống…

Đáy lòng trầm xuống, tôi giật mình tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.

Trong bóng tối, tôi cuộn tròn cả người, đặt tay lên bụng đang co rút dữ dội đến đau đớn, cả người đều mướt mải mồ hôi…

Người đàn ông bên cạnh tôi vẫn còn đang ngủ say, tôi không dám mở mắt nhìn anh, bởi vì tôi sợ sẽ thấy khuôn mặt bị bóng râm che phủ trong giấc mơ kia. Tôi sợ tinh thần tôi sẽ thật sự sụp đổ.

Thế nhưng cho dù không nhìn tôi cũng không thể thay đổi được sự thật, người đàn ông ngủ bên cạnh tôi, cha ruột của đứa bé trong bụng tôi chính là người đàn ông đã giết cả nhà tôi – Hàn Trạc Thần!

Khi tôi bảy tuổi, anh đã phá hủy thế giới của tôi, vậy mà tôi lại vất bỏ thù hận, tiếp nhận tình yêu nồng nhiệt của anh.

Một cuộc tình mỉa mai làm sao!

Mang thai đối với phụ nữ đã có chồng không thể nghi ngờ gì là một thứ hạnh phúc.

Trước lúc mang thai ba tháng, tôi cũng hạnh phúc như vậy. Ngoại trừ việc sau khi nôn nghén, buộc bản thân phải ăn gì đó, cũng không hề có khó chịu gì lớn. Thế nhưng sau ba tháng, đôi song sinh trong bụng càng lớn, cơ thể trẻ tuổi gầy ốm của tôi bắt đầu không thể chống đỡ được, cả người yếu ớt không có sức lực, thậm chí có cả khó thở.

Không biết bắt đầu từ ngày nào, tôi phát sốt một cách khó hiểu, giấc mơ tanh mùi máu này cứ lặp đi lặp lại nhiều lần.

Bác sĩ hỏi vì sao tinh thần của tôi lại kém vậy, tôi không dám nói chỉ im lặng lắc đầu.

Bác sĩ cho rằng tôi có hơi có khuynh hướng trầm cảm, có thể đối với người có cơ thể trời sinh yếu đuối như tôi, thai song sinh gây áp lực quá lớn. Ông đề xuất ý kiến phá thai, bỏ thai song sinh này đi.

"Không được!" Tôi kiên quyết từ chối lời đề nghị của bác sĩ: "Tôi có thể vứt bỏ mọi thứ nhưng tuyệt đối không thể vứt bỏ hai đứa con này được."

Sau đó hai tháng, tinh thần của tôi ngày càng sa sút, hàng đêm sau khi giật mình tỉnh giấc từ những cơn ác mộng, tôi không tài nào ngủ tiếp được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!