SÓI & DƯƠNG CẦM
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Biên tập: Lily Trần
Cô ta nhìn Hàn Trạc Thần bằng đôi mắt khổ sở đến động lòng người, tình cảm chân thành, cực giống vẻ đáng thương hề hề trước đây của tôi.
"Thần, em không nhận ra cô ấy. Cô ấy vừa vào cửa đã mắng em rồi…" Ầy, khả năng diễn kịch của cô ta khá tốt, nói dối không chớp mắt: "Cô ấy nói em sớm muộn gì cũng bị anh vất bỏ… Em mới nhất thời tức giận." Cô ta sụt sịt hai tiếng, nghẹn ngào nói: "Em biết sai rồi!"
"Rõ ràng cô nhận ra tôi…"
Tôi đang muốn đấu lý với cô ta, Hàn Trạc Thần bình tĩnh chặn lời tôi: "Không sao! Tôi sẽ để cho cô ấy nhận ra."
"Thần!" Người phụ nữ kia căng thẳng nắm lấy hai tay Hàn Trạc Thần, đôi mắt đong đầy ánh nước nhìn anh: "Em thật sự không nhận ra cô ấy! Em biết sai rồi, anh đánh em đi, đừng không cần em là được!"
Hàn Trạc Thần mỉm cười rút tay ra: "Tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ!"
Tôi vội bước lên, biết Hàn trạc Thần thương hoa tiếc ngọc không muốn đánh. Vậy thì tôi đây tự mình động tay.
Tôi xắn tay áo lên, thấy khuôn mặt đáng thương hại lại thêm dáng người gầy yếu, đang do dự không biết đánh chỗ nào, thì anh đã bắt được tay tôi, cười nói: "Chút sức lực của em… cứ giữ lại để đánh tôi thôi!"
"Nhưng…"
Khuôn mặt của cô nàng hư hỏng kia tập tức lộ ra vẻ nhẹ nhõm, đang định làm nũng thì…
Hàn Trạc Thần quay người nhìn vệ sĩ đứng gần anh nhất: "Kìm chế một chút, đừng chơi đến chết người!"
Đợi khi cô nàng hư hỏng kia sắc mặt tái nhợt bị hai người vệ sĩ lôi vào một gian phòng, anh lại hỏi tôi: "Thiên Thiên, vừa rồi khi em bị đánh, có ai nhìn thấy không?"
"Hả?" Tôi nhìn sắc mặt biến đổi cực nhanh của quản lý, lại thêm những người phục vụ khác, nói: "Không có, cô ấy đánh tôi trong toilet. Chỉ có chị Thu bạn tôi đứng đấy… Còn vì giúp tôi mà suýt bị cô ta đuổi việc."
"Ừ!" Anh nhìn lướt qua Tiểu Thu đang đứng đấy rơi nước miếng xem náo nhiệt, chẳng nói câu nào.
Trong phòng vang lên tiếng hét thê thảm: "Đừng!"
Tình huống hình như không giống dự đoán của tôi.
Trong phòng vọng ra tiếng khóc vô vọng, kèm theo tiếng rên thảm thương.
Nhất thời trước mắt tối đen.
Tôi hoàn toàn quên đi đau đớn trên mặt, nhìn anh một cách khó tin: "Vì sao anh có thể làm cái loại chuyện… loại chuyện… vô liêm sỉ thế?"
Anh không để ý đến tôi, hỏi người quản lý đang cung kính đứng cạnh: "Có máy quay phim không?"
"Có!"
"Tìm một thợ quay phim chuyên nghiệp tới đây, quay rõ nét vào! Hiện nay rất nhiều người thích xem loại này đấy."
Lần này tôi quên cả việc mắng anh! Tôi không thấy anh độc ác, chỉ cảm thấy anh có thể nghĩ ra được phương pháp này, thật là quá đáng sợ!
Anh đang hủy hoại cả cuộc đời của một người con gái!
Tôi lại nghe thấy tiếng van xin đau khổ trong phòng, thật sự không chịu đựng thêm, lớn tiếng nói với anh: "Vì sao anh có thể đối xử với người yêu anh tàn nhẫn như thế…"
"Vì sao sự nhân từ của em không thể dành cho người nên cho!"
"Hàn Trạc Thần, đây không gọi là nhân từ, đây gọi là nhân tính!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!