Thụ Tam thiếu tìm một chỗ nghỉ ngơi cách trấn nhỏ chừng năm dặm, sau khi dọn dẹp một khoảng cỏ tranh, không nói lời liền nằm xuống ngủ khò.
Cơn buồn ngủ của Bạch Tam đã sớm tiêu tan, nàng ôm đầu gối ngơ ngác ngồi bên cạnh hắn.
Khi đến đây, thính giác của nàng như được khôi phục, tiếng côn trùng mùa thu vang vọng, tiếng cú đêm kêu rền, tiếng chim ngủ thi thoảng vỗ cánh...! tất cả những âm thanh vốn đã biến mất trong thị trấn nhỏ bỗng nhiên vang lên, khiến người ta cảm thấy hơi thở của sinh mệnh bắt đầu bừng tỉnh.
Lạnh...! màn đêm quá đỗi quen thuộc khiến Bạch Tam không thể ngồi yên, nàng không thích những kí ức trong quá khứ cũng như việc không thích quan tâm đ ến thứ chẳng liên quan đến mình.
Miễn cưỡng ngồi một lát nàng lại đứng dậy.
Đây là một ngọn đồi nhỏ, cây cối thưa thớt, cỏ tranh cao ngang thắt lưng.
Bầu trời cao rộng, phía trên có những ngôi sao cô độc chiếu rọi khiến đêm thu này trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Bạch Tam xoa xoa cánh tay lạnh buốt, nàng rút con dao găm từ thắt lưng ra, bắt đầu cắt lớp cỏ tranh xung quanh Thụ Tam thiếu, dự định tạo một khoảng trống để nhóm lửa.
Tu luyện võ công cùng nội lực nhiều năm, theo lý nàng sẽ không sợ lạnh, đáng tiếc nàng lại không có được lợi thế này trong quá trình luyện công, đây cũng là lý do nàng không thích ngủ qua đêm ở nơi hoang dã.
Dọn đất trống, kiếm củi, nhóm lửa, khi ngọn lửa đỏ rực mang theo hơi ấm bừng lên đêm đã sang canh bốn.
Bạch Tam trở lại ngồi bên cạnh Thụ Tam thiếu, cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ ngọn lửa, lại nghe Thụ Tam thiếu khe khẽ ngáy, tinh thần dần thả lỏng, mơ mơ màng màng mà ngủ gật.
"Ây?"
Bên tai truyền đến một thanh âm kinh ngạc rất khẽ, nàng cảnh giác mở mắt, tinh thần còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, không kịp phòng bị rơi vào một đôi mắt đen sâu thẳm, đầu óc trống rỗng trong giây lát.
Nhìn thấy bộ dáng trì truệ ngốc nghếch của nàng, Thụ Tam thiếu ranh mãnh nở nụ cười, duỗi ngón tay lấm bẩn quơ quơ trước mặt nàng.
"Hồn ơi trở về, hồn ơi trở về nào..."
Tầm mắt bị ngăn cách, Bạch Tam thanh tỉnh lại, nhìn thấy móng vuốt không ngừng đong đưa trước mặt, nghĩ ngợi giây lát rồi vươn tay túm lấy.
Quả nhiên rất ấm áp!
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều, nàng đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện chỉ trong chốc lát trời đã bừng sáng rồi.
"Đi thôi." Thụ Tam thiếu để mặc nàng nắm tay mình, từ ngồi xổm đứng dậy, duỗi chân bới một ít đất dập tắt đống lửa còn đang cháy.
"Đi đâu?" Bạch Tam thuận miệng hỏi, lời vừa nói ra đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, sau đó chợt nhớ tới đêm qua hai người từng có một đoạn đối đáp như vậy, trong lòng bất chợt dâng lên một cảm giác thân mật khó tả.
"Đi Bạch Thạch trấn."
Bạch Thạch trấn là nơi Bạch Tam nghỉ ngơi hôm qua, nghe vậy nàng khựng lại, chưa kịp hỏi gì thì Thụ Tam thiếu đã nói tiếp.
"Trấn kia có điều dị thường, bổn thiếu phải đi tìm hiểu rõ ràng bằng không sẽ chẳng thể ngủ yên."
Lời này vừa nói ra hắn lập tức nhận được ánh nhìn kỳ quái của Bạch Tam.
Không thể ngủ được? Thế thì tối qua ai đã ngáy ngủ cạnh nàng.
Dù nghĩ vậy nhưng nàng cũng vạch trần.
"Huyễn Đế Cung bên kia..." Nàng vốn tưởng hắn sẽ không nguyện ý bỏ lỡ chuyện này, mà nàng cũng không cho phép nhiệm vụ của mình bị trì hoãn chỉ vì những chuyện không liên quan.
"Ai nha, đói quá đi!" Thụ Tam thiếu gào lên ngắt lời nàng, sau đó không có giải thích mà kéo nàng xuống núi.
Bạch Tam vừa nghe đến đói bụng liền im bặt.
Lúc cả hai đi ngang qua khu rừng họ đã ẩn náu đêm qua thì dừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!