Chương 5: (Vô Đề)

Bạch Tam ngồi sau tảng đá, bên tai nghe tiếng đàn của Yến Cẩn Sơ truyền tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn con đường lên núi, lòng chợt nghĩ đến Yến Cửu.

Yến Cửu thích thổi sáo, tiếng sáo của nàng rất dễ chịu.

Bạch Tam không có sở thích gì, chỉ là đôi lúc nàng sẽ ngồi trên nóc nhà cả đêm chỉ để nghe Yến Cửu thổi sáo.

Yến Cửu chính là Tiểu Cửu trong miệng Yến Cẩn Sơ, có lẽ vì muốn báo đáp Yến Cửu thỉnh thoảng trắng đêm thổi sáo cho nàng nghe, vì thế nàng đã đến Yến Tử Trại, lần đầu làm một nhiệm vụ không liên quan đến người chết.

Bên kia đường mòn đột nhiên vang lên tiếng bước chân lộc cộc, Bạch Tam nheo mắt, sau đó lần đầu tiên sinh ra cảm giác buồn cười.

Không cần nhìn đến bóng dáng, chỉ cần nghe âm thanh này, nàng gần như đã đoán được là kẻ nào nghênh ngang lên núi như vậy.

Quả nhiên một lúc sau, khất cái từ phía dưới ló đầu ra, nhìn thấy nàng, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vui sướng mà nhào tới.

"Lão bà, sao ngươi lại ở chỗ này? Chẳng lẽ Yến đại mỹ nhân nam nữ đều xơi hết sao?" Hắn nói chuyện luôn không chút kiêng kỵ.

Bạch Tam mặc dù không thích xưng hô của hắn, nhưng cũng không nói gì, duỗi tay nhẹ nhàng gạt bỏ cái ôm nhiệt tình của hắn, chỉ chỉ tảng đá lớn phía sau, "Ngươi qua bên kia đi."

"Không vội, không vội mà." Khất cái cười hì hì, dựa vào tảng đá lớn bên cạnh Bạch Tam, "Ngươi là lão bà của ta, ta đương nhiên phải ở cùng ngươi rồi."

"Ta không quen biết ngươi." Bạch Tam không dao động.

"Ai nhà, lão bà sao nàng lại tuyệt tình như vậy chứ.

Lúc trước bổn thiếu cũng nói rồi, bổn thiếu chỉ muốn cưới Yến đại mỹ nhân về làm tiểu thiếp mà thôi, nàng danh chính ngôn thuận vẫn là chính thê của bổn thiếu, đến lúc đó muốn đánh chửi muốn tra tấn gì còn không phải tùy theo ý nàng sao..."

Tiếng đàn vốn êm dịu như nước xuân đột nhiên "bang" một cái, phát ra âm thanh chói tai sắc bén, sau đó lại khôi phục bình thường như không có chuyện gì xảy ra, giống như mọi thứ chỉ là ảo giác của mọi người.

Nghe hắn càng nói càng nhảm, Bạch Tam không khỏi quay mặt lần đầu nhìn thẳng khất cái.

"Ta là Bạch Tam." Nàng lạnh nhạt nói, trong mắt phát ra sát ý.

Nếu nàng phát giác hắn tiếp cận nàng có mục đích, nàng sẽ chỉ làm một chuyện.

Giết.

"Còn lão tử là nam nhân của nàng, Thụ Tam thiếu." Tựa như không nhận thấy hàn ý tản ra từ người nàng, khất cái trợn mắt dõng dạc nói.

Hắn khẳng định đến tự nhiên, nếu không phải Bạch Tam từ nhỏ trưởng thành không đơn giản, muốn quên cũng không thể quên được, nếu không nhất định sẽ hoài nghi liệu mình có từng mất trí nhớ, quên đi một người quan trọng như vậy hay không.

"Ngươi tới nơi này làm cái gì?" Nàng ngoài mặt vẫn trầm tĩnh, nhưng trong lòng đã có chút bối rối, nếu không sẽ chẳng hỏi vấn đề ngớ ngẩn như vậy.

"Cưới tiểu lão bà." Khất cái trả lời rất nhanh, cũng rất đứng đắn.

Nói xong, đột nhiên cười hắc hắc, bổ nhào qua ôm lấy Bạch Tam, "Nương sấp nhỏ à, nàng đang ghen đúng không?"

Mùi mồ hôi nồng nặc bất ngờ xộc vào mũi Bạch Tam, nàng cau mày kéo hắn khỏi người mình, nhưng trong lòng lại cảm thấy kinh hãi.

Hắn như vô tình nhào tới vậy mà nàng lại không thể né tránh, nếu lòng hắn chứa ác ý, chỉ sợ nàng không tránh khỏi thương tổn.

Đinh một tiếng, tiếng đàn bên kia tảng đá dừng lại, như thể dây đàn đã bị đứt.

"Tam cô nương, khách quý đã đến, vì sao không mời người vào gặp trại chủ?" Nha hoàn Yến Cẩn Sơ tiến đến, không có ý tốt trừng mắt nhìn hai người, hiển nhiên đã nghe hết đoạn hội thoại.

Bạch Tam không nhìn nàng, cũng không trả lời được.

Nhưng khất cái vừa nghe được hai chữ "khách quý", lập tức vênh váo tự đắc, nắm lấy tay Bạch Tam nói: "Gấp cái gì? Lão tử cùng vợ tình tứ một chút cũng không được à?"

Nha hoàn nhìn thấy người tới là một tên ăn mày, đầu tiên là kinh ngạc, lại nghe được những lời vô lễ như vậy, không khỏi tức giận đến đỏ bừng mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!