Hắn không vui.
Bạch Tam nhìn nóc nhà đen tuyền, nghĩ đến sự dị thường của Thụ Tam thiếu lại trần trọc không ngủ được. Trong góc tường truyền đến tiếng sột soạt, là tiếng chuột gặm chân ghế, nàng cử động, âm thanh đó dừng lại một lát rồi lại vang lên quấy nhiễu lòng người.
Nằm đến nửa đêm, nàng ngồi dậy, như bóng ma vô thanh vô tức nhảy ra cửa sổ. Thụ Tam thiếu đang ngủ ở gian ngoài, một khắc nàng đứng dậy hắn liền mở mắt, một đôi mắt đen láy sáng rực trong đêm tối.
Từ khi Bạch Tam rời đi, Thụ Tam thiếu lại trở về dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, trẻ con thích chạy theo mông hắn, còn người lớn thì tránh hắn như tránh tà.
Tuy nhiên đến chạng vạng ngày thứ ba, sau khi hắn chén sạch rượu hoa quả của trưởng lão trong thôn mà say khướt đi về, hắn lại nhìn thấy Bạch Tam.
Nàng đứng dưới tán cây bưởi già cạnh con đường lát đá trong thôn, ánh hoàng hôn vàng nhạt dịu dàng ôm lấy người nàng. Nhìn thấy hắn, trên mặt nàng liền hiện lên ý cười nhẹ.
Hắn giật mình, trên khuôn mặt mơ màng vì rượu hiện lên một tia giận dữ, sau đó hắn quay người tiếp tục bước đi, không thèm để ý đến nàng.
Quay lại làm gì?
Cứ như vậy rời đi, hắn sẽ coi như chưa từng gặp nàng, như vậy không tốt hơn sao?
Bạch Tam cũng không để bụng, chỉ chậm rãi theo sau hắn, trong lòng hưng phấn, thầm nghĩ đợi lát gặp được người đó hắn nhất định sẽ vui vẻ trở lại.
Thụ Tam thiếu bước đi có chút loạng choạng, khi đi ngang qua suối hắn ngồi xổm xuống vốc nước rửa mặt, sau đó nhìn chằm vào hình ảnh phản chiếu trong nước sững sờ hồi lâu.
Cuối cùng, hắn duỗi một ngón tay, nhẹ nhàng quẹt qua mặt nước, khuấy động bóng hình trong nước, sau đó hắn đứng dậy bước một chân xuống nước. Dòng nước lạnh lẽo tràn qua mắt cá chân, làm ướt đẫm ống quần, thấm vào đôi giày rách. Hắn cứ thế lội qua dòng suối.
Khi Bạch Tam đi đến bờ suối, cũng nhìn vào trong nước, nhưng chỉ thấy được đá sỏi dưới đáy cùng với bóng dáng mờ mờ ảo ảo của mình.
Sao hắn lại tức giận với dòng suối?
Nàng nghi hoặc.
Băng qua rừng trúc, men theo con đường phủ đầy hoa cúc dại chừng nửa nén hương sẽ tới căn nhà tranh. Ngôi nhà tranh thuộc về ông lão, nhưng kể từ khi họ chuyển đến, ông lão và cháu trai chẳng còn xuất hiện nữa. Bạch Tam thỉnh thoảng sẽ nghĩ tới, nhưng cũng không quan tâm.
Càng đến gần ngôi nhà tranh, nàng càng lo lắng. Chỉ là không biết mình đang mong đợi hay lo lắng nhiều hơn, còn về việc mình đang mong chờ hay lắng điều gì thì nàng không thể xác định được.
Đến cửa, Thụ Tan thiếu dừng lại một chút, một khắc kia tim Bạch Tam gần như muốn nhảy lên cổ họng. Sau đó, nàng thấy hắn đẩy cửa ra, một chân bước vào nhưng chân khác không hề cử động nữa.
"Đây là có chuyện gì?
"Sau khi bước vào nhà, Thụ Tam thiếu đóng sầm cửa lại, quay người bắt lấy Bạch Tam, gầm nhẹ. Không có bất ngờ cũng không có vui mừng như dự đoán, Bạch Tam bị hắn đột nhiên tức giận làm cho choáng váng, hồi lâu mới bình tĩnh nói:"Ngươi, ngươi không phải thích nàng, muốn cưới nàng sao?"
Gân xanh trên trán Thụ Tam thiếu nổi lên, hai tay siết chặt thành quyền, như đang tận lực kiềm chế bản thân không đánh nữ nhân kiêu ngạo tự mình đưa ra quyết định này.
"Ai cần nàng xen vào!"
Hắn tức giận mắng, sau đó đột nhiên hất tay nàng ra, giận dữ đi men theo con đường, đi được hai bước, hắn quay đầu nói: "Nàng không được phép động vào nàng ấy nữa!" Nói xong hắn vận công như một cơn gió mà biến mất.
Bạch Tam ngơ ngác đứng đó, đột nhiên cảm thấy trống rỗng. Nàng không biết mình đã làm gì sai, cũng không hiểu tại sao hắn lại tức giận như vậy. Ở bên nhau lâu như vậy, dù nàng có lạnh lùng đến mấy, dù có tức giận đến đâu hắn cũng chưa bao giờ quát nàng như vừa rồi.
Nàng đã dành hai ngày không ăn không ngủ mà vượt sông Linh Giang, ban đêm đột nhập vào Yến Tử Trại trộm Yến Cẩn Sơ đến, chỉ vì muốn nhìn hắn vui cười như cũ.
Nhưng có vẻ nàng đã làm sai rồi...
Có phải hắn quá quan tâm đ ến Yến Cẩn Sơ, cho rằng chính nàng đã bắt nạt nàng ta vì vậy mới tức giận không? Bạch Tam không hiểu, nhưng nghĩ đến lý do này, nghĩ đến việc hắn không cho phép mình động vào nàng ấy nữa, trong lòng Bạch Tam đột nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng.
Gió núi thổi xuyên qua ngọn trúc quấn lấy lọn tóc Bạch Tam tung bay, nàng chỉ đứng đó bất động, cho đến khi Thụ Tam thiếu xuất hiện trở lại.
Thụ Tam thiếu thay bộ quần áo luộm thuộm bằng một bộ y phục mày xanh nhạt cùng giày vải đen của bộ tộc mình, tóc cũng được chải chuốt và quấn bằng một chiếc khăn trùm đầu dài, dáng vẻ vẫn tùy ý như cũ nhưng hắn không còn là kẻ ăn mày như trước mà giống như một người dân bản địa hơn.
Chẳng nhìn Bạch Tam, hắn đẩy cửa bước vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!