Chương 16: (Vô Đề)

"Hắc hắc, đợi lát nữa tên ẻo lả nhìn thấy những người này chắc chắn sẽ ghen tị đến chết." Thụ Tam thiếu xoa cằm, gian tà tưởng tượng đến bộ dáng la lối khóc lóc hệt như nàng dâu nhỏ ghen tuông của Âm Cực Hoàng.

Nhìn vẻ mặt đã có thể biết hắn đang mưu tính gì trong lòng, Bạch Tam không để ý tới hắn, chỉ tiếp tục xem tiếp.

Tất cả hai mươi bảy bức họa, có thể thấy chúng mô tả toàn bộ quá trình lễ tế từ tẩy trần, thay tế phục, diễu hành đến hát múa tế thần, trong đó từ đầu đến cuối có một nhân vật bất biến chính là nam nhân tóc tím.

Chỉ có điều bức tranh cuối cùng khá kỳ lạ, nó mô tả một thần điện khổng lồ, bốn phía thoáng đãng có thể nhìn thấy bầu trời sao vô tận, chính giữa thần điện là một bàn long trụ ngọc dựng trời, nam nhân tóc tím tr@n trụi bị trói chặt trên đó, đôi mắt màu tím sậm tràn ngập hận ý cùng bi thương.

Lạy thần Mặt Trăng, Đấng uy nghiêm và toàn năng, ta, Thương Ngự, xin thề dưới danh nghĩa của huyễn lang tộc: Huyễn lang từ đây gạt đi nhân tính, vĩnh viễn không làm người, người và sói vĩnh viễn không chung đường!

Đời đời kiếp kiếp hắn không trở lại làm người!

Không hiểu sao, một giọng nói tao nhã mà lạnh lùng đột nhiên vang lên trong đầu bọn họ, như tiếng vọng từ xa, không có khởi nguồn không có kết thúc, chỉ có sự tuyệt vọng đến thê lương.

Thụ Tam thiếu ngơ ngác nhìn bức họa hồi lâu, như tỉnh táo lại, vội vàng xoay người ôm lấy Bạch Tam đang phát ngốc bên cạnh hét lớn:

"Phi lễ chớ nhìn! Phi lễ chớ nhìn!" Ai ngờ tay hắn đột nhiên chạm đến một vệt nước ấm nóng.

Tầm mắt bị che lại, âm thanh kia lập tức biến mất, nhưng Bạch Tam lại phát hiện bi thương không thể giải thích được trong lòng càng ngày càng lớn, lớn đến mức nàng khó có thể chịu được, nước mắt bất giác rơi xuống.

"Chậc, lão bà nhà ta thật là mau nước mắt!"

Thụ Tam thiếu không kiên nhẫn nói, vòng tay lại ôm Bạch Tam vào trong lòng.

Bạch Tam cảm thấy mình khóc đến vô cớ, nàng chưa từng biết mình cũng rơi nước mắt, nhưng vào lúc này, nàng lại không thể kiềm chế được, như thể người đang khóc không phải là nàng, nước mắt cũng không phải của nàng.

Sau một lúc lâu.

"Được rồi được rồi, nếu vợ thích xem nam nhân thoát y đến như vậy, bổn thiếu sẽ hy sinh một chút, cởi ra cho nàng xem!" Thụ Tam thiếu buông nàng ra, giả vờ c ởi quần áo của mình.

Bạch Tam giật mình, hốt hoảng quay người lại.

Làm càn! Nàng thầm mắng, bên tai bất giác nóng bừng, nước mắt cùng vì một phen này mà ngừng lại.

Thụ Tam thiếu ha ha cười lớn, nhưng cười được nửa chừng, thanh âm bỗng nhiên lạc đi, Tiêu rồi... Hắn đột nhiên nói hai chữ rồi ôm lấy Bạch Tam chạy về phía đại môn.

Sao vậy? Bạch Tam nghi hoặc, nhưng mấy ngày gần đây bị hắn hết kéo đầu này lại kéo đến đầu kia sớm đã thành thói quen.

"Những người khác đâu?"

Thụ Tam thiếu sắc mặt không được tốt, giọng điệu cũng mất đi vẻ đùa cợt thường ngày.

Sau khi được hắn nhắc nhở, Bạch Tam cũng đột nhiên nhớ tới, bọn họ đến đây đã lâu, những người khác tại sao vẫn chưa đến? Trong lòng dâng lên một nỗi bất an, nàng mím môi, phối hợp với Thụ Tam thiếu tăng tốc chạy ra ngoài.

Chạy một lúc lâu, Thụ Tam thiếu giảm cước bộ từ từ dừng lại, cười khổ nhìn Bạch Tam.

"Bổn thiếu đã biết vì sao phụ thân Yến đương gia không thể vào Huyễn Đế Cung."

Bạch Tam không hỏi tại sao, bởi vì nàng nghĩ nàng cũng hiểu ra.

Theo lẽ thường dựa vào khinh công của nàng và Thụ Tam thiếu, khoan nói đến đi thẳng ra khỏi đại môn, thậm chí họ có chạy quanh toàn bộ thần miếu vài vòng cũng chỉ mất một ít công phu, nhưng hiện tại bọn họ đã chạy được khoảng một nén hương nhưng cả hai vẫn còn ở giữa đại điện, mà cửa lớn thần điện sừng sững ở trước mắt lại giống như miệng của một con thú khổng lồ đang chầm chậm nuốt chửng từng thứ một.

Họ đang bị kẹt ở đây.

Vậy còn những người khác thì sao?

Sau nhiều lần kiểm tra mọi thứ trong đại điện, Thụ Tam thiếu cuối cùng ngồi phịch xuống tế đàn ở giữa, chưa kịp ngồi vững đã ai da một tiếng nhảy dựng lên.

Bạch Tam đứng ở phía dưới hai bậc thềm, nàng nhìn thấy hắn nghiêng người, không biết đang nhìn cái gì, bỗng nhiên hắn nằm nghiêng sang một bên, giống như tư thái của một mỹ nhân nghiêng người, một tay chống đầu, một tay hình lan chỉ vung về phía nàng, yết hầu nghẹn lại ỏng ẹo nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!