Đàn ông sinh ra đã mặc định là kẻ thụ hưởng đặc quyền. Dù là vợ hay mẹ, trong mắt họ cũng chỉ là đối tượng để nô dịch.
Tôi nhìn mẹ chồng – người mà tôi từng coi là kẻ thù không đội trời chung – trong lòng nhói đau như bị dao cứa.
Thì ra bà cũng chỉ là một kẻ đáng thương.
"Tôi xin ông, đại sư, làm ơn hãy nói cho tôi biết… tôi còn có thể làm gì?"
"Đơn giản thôi. Giờ đã tìm được người yểm mẫu phù rồi, cứ lấy máu ông ta, niêm phong đủ bốn mươi chín ngày là được."
"Nhưng mà… cô vẫn còn thiếu một thứ. Chính là ngoại phù trên người mẹ chồng cô."
Ngoại phù của tôi từng được giấu dưới gối, nhưng do thời gian bị yểm còn ngắn nên tôi phát hiện được sớm.
Còn mẹ chồng tôi đã bị yểm suốt ba mươi năm. Ngoại phù của bà chắc chắn đã bị thay mới không biết bao nhiêu lần.
Lá cuối cùng... rốt cuộc giấu ở đâu?
Tôi quay về nhà, lục tung phòng ngủ, phòng khách, từng ngóc ngách trong nhà… nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Xem ra… chỉ còn cách hỏi ba chồng!
Tôi đến bệnh viện, thấy mẹ chồng đang ngồi bên giường chăm sóc ông.
Bà tỉ mỉ đút từng thìa cháo, nhẫn nhịn hết mực.
"Chấn Bang, ông ăn thêm chút nữa đi, không ăn là cơ thể suy nhược đấy."
Đường Chấn Bang nổi giận:
"Cút!"
"Trời ơi, lại giận dỗi như con nít nữa rồi. Tôi thật không biết phải làm sao với ông…"
Tôi đứng ngoài cửa nhìn một lúc, trong lòng cười lạnh.
Bà không có cách với ông ấy, nhưng tôi thì có.
Tôi bước đến phía sau Lý Mỹ Nga, khẽ vỗ vai bà:
"Mẹ à, để con làm cho, mẹ cũng mệt lắm rồi."
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại tôi và Đường Chấn Bang, tôi cầm nguyên bát canh nóng hắt thẳng vào mặt ông ta!
Ông ta bị bỏng hét lên thảm thiết, trừng mắt nhìn tôi.
Tôi mỉm cười:
"Sao? Bất ngờ lắm à? Không hiểu sao lại không khống chế được tôi nữa đúng không?"
Tôi dứt khoát rút ống truyền trên tay ông ta, lấy máu cho vào lọ sứ.
"Ông biết không, khi đang truyền dịch mà rút kim ra đột ngột, máu sẽ chảy đến chết đấy. Nhưng với tình trạng của ông bây giờ, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ ông sợ tội mà tự sát."
"Nếu không muốn chết, thì khai ra đi — ngoại phù của Lý Mỹ Nga bị ông giấu ở đâu?"
"Tên đàn ông hèn hạ vô liêm sỉ! Chỉ có loại rác rưởi như ông mới có thể sinh ra được một thằng con rác rưởi như Đường Tuấn! Nghe cho rõ đây Đường Chấn Bang: Tôi và Lý Mỹ Nga sẽ không bao giờ bị ông điều khiển nữa!"
"Đừng hòng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!