[Không phải trước đó cô nói chồng chỉ là trưởng phòng đơn vị sự nghiệp, lương một tháng có hơn chục triệu thôi sao?]
[Tra đi! Nhất định phải tra tận gốc chuyện này!]
Dư luận đảo chiều liên tục, Đường Tuấn tức đến bốc khói, mắng tôi một trận rồi chạy vào phòng ba mẹ mở họp kín!
Tôi thì cố ý khóc thật to, nhưng lại len lén ngồi xổm ngoài cửa nghe trộm.
Đường Tuấn đập bàn đá ghế, tức đến điên người:
"Tôi nói rồi đừng để bà ta nhúng tay vào, nhất định phải làm thành thế này! Dương Văn Gia giờ bị điều khiển ngu như heo, càng chữa càng sai! Vợ tôi, tôi tự dạy được!"
Mẹ chồng khóc rấm rứt:
"Sao con nói chuyện với ba con kiểu đó! Con tưởng nó thật lòng muốn về quê với con à? Nếu không phải mẹ ép nó theo quy củ, quản lý nó từng chút một…"
"Giờ thì làm sao đây!"
Đường Tuấn hét lên:
"Hôm nay sếp nói thẳng, chuyện này không dìm xuống được nữa rồi. Ủy ban kỷ luật chắc chắn sẽ vào cuộc! Tôi mới làm có hai năm, có móc ngoặc gì đâu. Nhưng ba thì khác! Ba moi được không ít rồi mới dám nghỉ hưu đấy!"
"Con đàn bà kia đúng là điên thật rồi! Bây giờ có nói gì dân mạng cũng không tin nữa. Chi bằng để cô ta tự kết liễu, nhảy lầu cũng được, uống thuốc cũng xong. Đến lúc đó cứ bảo cô ta bị thần kinh, hoang tưởng!"
"Chỉ có bịt miệng cô ta vĩnh viễn, mới khiến dư luận dịu xuống được. Nếu không, cả nhà chúng ta tiêu đời!"
Tôi núp ngoài cửa, nghe rõ từng chữ.
Đồng thời, tôi cũng ấn nút ghi âm trên điện thoại — thu lại rành mạch từng câu từng lời.
Chỉ còn chưa tới một tuần là đến ngày thứ 49.
Sau bao ngày giả điên, cuối cùng tôi đã gửi đoạn ghi âm này đến Ủy ban Kỷ luật.
Chiều hôm đó, một nhóm người mặc đồng phục xuất hiện, đưa chồng tôi – Đường Tuấn – và ba chồng tôi đi.
Đường Tuấn còn hét loạn lên, nhưng ba chồng thì đã sợ đến mềm nhũn chân.
"Phịch" một tiếng, ngã lăn ra sàn.
Đưa vào bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán bị tai biến mạch máu não, tạm thời phải điều trị ngoài trại giam.
Còn Đường Tuấn thì bị tạm giam vì các tội danh: bao che hành vi *****, cố ý hãm hại người khác…
Tôi quay về căn nhà tan hoang, thấy mẹ chồng ngồi bệt dưới đất, cả người như mất hồn, miệng thì thào mấy câu không đầu không đuôi.
Tôi đứng trước mặt bà ta, cuối cùng cũng thu lại nụ cười giả vờ như thể sắp sụp đổ kia, lạnh lùn nói:
"Lý Mỹ Nga, bà không ngờ có ngày hôm nay đúng không?"
Tôi lấy ra một lá bùa giả, vứt xuống trước mặt bà.
"Tôi đã phát hiện ra thủ đoạn của bà từ lâu rồi. Cho nên tôi đã đốt lá bùa ngoài kia, rồi trộn máu của tôi với bà để giải chú. Còn một ngày nữa thôi, tôi sẽ hoàn toàn thoát khỏi thứ tà vật đó."
"Suốt hơn một tháng qua, tôi chỉ đang diễn. Tôi giả vờ như bị bùa điều khiển, để tất cả các người đều tin là tôi đã ngoan ngoãn nghe lời thật rồi. Nhưng giờ, mọi thứ bà phải gánh, đều là báo ứng."
"Bà không phải muốn người ta nghe lời sao? Bà không phải muốn tôi nuôi bà, chăm sóc bà đến hết đời à? Nằm mơ đi! Chồng bà giờ nằm trong bệnh viện như phế nhân, con trai bà cũng không biết sẽ bị xử phạt bao nhiêu năm đâu!"
"Bà giỏi thế cơ mà, sao không dùng mấy trò đó đi làm việc tử tế? Sao nhất định phải biến tôi thành cái bóng ngu ngốc như bà hồi trẻ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!