(1)
Tắt cuộc gọi, đầu tôi ong ong.
Nghĩ đến đôi mắt đỏ hoe của bố mẹ trong video, có một cảm xúc quen thuộc như đang cố xé toạc lồ ng ngực tôi để thoát ra.
Tôi thấy rất lạ, tại sao bố mẹ lại trông buồn đến vậy?
Tôi được gả vào nhà chồng tốt như thế, chồng và bố mẹ chồng đều yêu thương, sao họ lại không vui mừng cho tôi?
Ngoài cửa, mẹ chồng gào lên:
"Gia Gia! Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, nước rửa rau phải giữ lại dội toilet, đầu óc con chứa toàn nước hay gì hả?"
Tôi lập tức chạy ra khỏi phòng, gật đầu như gà mổ thóc:
"Con xin lỗi xin lỗi mẹ, lần sau con sẽ chú ý ạ!"
Bà vẫn không buông tha, khoanh tay đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi bê nước khiêng xô.
"Bồn rửa cũng phải dọn sạch luôn đấy! Để mẹ phải làm à? Ai mà chưa từng sinh con, có bầu rồi là lười nhác."
Tôi liên tục gật đầu:
"Mẹ mắng đúng ạ, hồi còn ở nhà con cũng không chịu học làm mấy việc này. Bố mẹ con cũng vừa gọi điện mắng con, từ bé đến giờ khoản này… con kém lắm."
Mẹ chồng liếc xéo: "Biết mình không làm tốt thì phải cố mà sửa! Giờ mấy giờ rồi? Cơm còn chưa nấu, để chồng con về nhà mà uống gió Tây à?"
Bố chồng tháo kính lão, ló đầu khỏi tờ báo: "Gia Gia, mẹ con nói đúng đấy, đừng cứ gật đầu mà không sửa. Con dâu nhà người ta làm việc nhà cửa đâu ra đấy cả, con tự nhìn lại mình đi."
Mẹ chồng nghe xong càng hăng hơn: "Nghe chưa? Bố con cũng nói vậy đấy. Có thời gian lén lút gọi điện, không bằng tranh thủ đi giặt đống quần áo bẩn của Đường Tuấn để hôm qua đi!"
Tôi thấy cay nơi sống mũi, nước mắt xấu hổ lã chã rơi xuống: "Bố mẹ ơi, con xin lỗi đã khiến hai người thất vọng. Con làm ngay đây ạ!"
Tôi mở tủ lạnh lấy trứng, mẹ chồng vừa liếc thấy nửa bát dâu tây liền sầm mặt: "Ơ? Ai cho con mua dâu tây thế? Giờ là mùa nào rồi hả? Dâu tây bao nhiêu tiền một cân con biết không? Cũng biết hưởng thụ ghê ha!"
Một tay tôi cầm hộp trứng, tay kia ôm đống quần áo bẩn của Đường Tuấn, ánh mắt sắc như dao của mẹ chồng khiến tôi đứng chôn chân tại chỗ.
"Mẹ… là Đường Tuấn cho con tiền tiêu vặt…"
"Tiền tiêu vặt của nó là để con xài kiểu này à? Người thì lười mà miệng lại tham, sao không mua thuốc cho Đường Tuấn, hay mua trà cho bố con?"
Mẹ chồng tiến lên mở tủ lạnh, giật lấy nửa bát dâu tây trong tay tôi: "Mẹ đây ngày ngày tằn tiện lo cho cái nhà này, mẹ còn chưa dám ăn miếng nào!"
Tôi cúi đầu, càng thêm áy náy: "Con xin lỗi mẹ… con thật sự không hiểu chuyện."
Cửa vừa mở, Đường Tuấn tan làm về nhà.
Thấy cảnh tượng trước mặt, anh cười xòa: "Ôi dào, chỉ là tí dâu thôi mà? Gia Gia có bầu, thèm tí dâu tây cũng không được à?"
Mẹ chồng càng cáu: "Có bầu thì ăn cà chua cho mẹ! Cái gì đắt là thèm! Bố mẹ còn chưa dám mua đấy."
"Thì cả nhà cùng ăn là được chứ gì, có gì to tát đâu."
Đường Tuấn xắn tay áo: "Để con rửa!"
Tôi cảm động muốn rơi nước mắt, vội kéo tay anh lại: "Để em làm, anh đi làm cả ngày mệt rồi. Là lỗi của em, em làm mẹ buồn."
"Ngoan, đều là người một nhà, mẹ cũng vì muốn tốt cho em thôi, đừng để trong lòng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!