Mỗi buổi sáng của Phó Liên Ngạo sẽ bắt đầu với việc luyện tập phục hồi chức năng.
Cả quá trình so với róc từng thớ thịt trên người còn đau gấp bội lần.
Có vô số người đã bỏ cuộc với việc này, nhưng anh biết mình không thể.
Cuộc sống của anh không chỉ có mỗi anh như trước, mà còn có cô bé con duy nhất của anh.
Từ đầu đến cuối, ròng rã hàng giờ liền mỗi ngày, Phó Liên Ngạo chưa bao giờ than đau, chỉ có mồ hồi lạnh túa ra từ người anh, kèm theo cơ bắp căng cứng, hai mày nhíu chặt mới khiến người ta hiểu rằng anh cũng khó chịu.
Phó Liên Ngạo nắm chặt hai bên thanh sắt của thiết bị phục hồi chức năng cơ chân, anh đi từng bước, mỗi bước đi khiến khuôn mặt anh càng lúc càng tím tái.
Anh chỉ đi được ba bước, hai chân run đến mức không thể nào đứng vững, anh kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay theo bản năng muốn đỡ lấy người bên cạnh.
Lực tay của anh rất mạnh, hơn nữa còn dùng nhiều sức, Liễu Dung Nghiên khẽ rên một tiếng, nhưng vẫn kiên trì nỗ lực đỡ lấy anh.
Dường như cơn đau làm anh tỉnh táo, nhìn thấy cánh tay bị bóp đến tím đen của cô, lòng anh xót xa vô cùng.
Phó Liên Ngạo muốn buông tay lại bị cô bắt lấy.
Liễu Dung Nghiên vỗ vỗ lưng anh, giọng điệu khẽ khàng an ủi: "Chồng ơi, em ở đây."
Em sẽ luôn bên anh, cùng anh vượt qua mọi chuyện.
Phó Liên Ngạo đau như bị cắt từng khúc ruột, cô bé của anh thì ra vẫn luôn ở đây, chứng kiến mọi thứ.
Thân thể anh cúi xuống, dựa vào người cô: "Vợ à, anh rất đau."
Anh nói rất tủi thân, càng nhìn càng khiến cô đau xót.
"Vậy thì nghỉ một chút nhé? Lát nữa lại tập được không anh?"
Sắc mặt anh tái nhợt, nhận được lời đồng ý từ bác sĩ cho phép kết thúc buổi trị liệu.
Phó Liên Ngạo ngồi trên xe lăn, mái tóc ướt đẫm vì mồ hôi, cả cánh tay run rẩy, bắp chân đau nhức từng cơn.
Ngay cả ăn uống anh cũng không thể làm được.
Liễu Dung Nghiên quỳ một chân, ôm chặt lấy anh, cả đôi mắt cô ngập trong nước mắt, đau lòng cho anh vô cùng.
Ánh trăng nhẹ nhàng nhưng lòng cô nặng trĩu, cất tiếng nói khàn khàn: "Liên Ngạo, nếu đau quá...! thì chúng ta không tập nữa."
Mỗi ngày nhìn anh như thế này, làm sao trái tim cô trụ nổi đây?
Người đàn ông của cô, rõ ràng luôn đối xử tốt với mọi người như thế.
Phó Liên Ngạo mím môi, dựa lên vai cô, lắc đầu đáp: "Nghiên Nghiên, anh không thể bỏ cuộc."
Bởi vì em, tương lai của em, hạnh phúc của em.
Liễu Dung Nghiên khóc nấc lên: "Nhưng chồng ơi, em không muốn thấy anh đau."
Diệp Mộc Ánh đứng bên ngoài nhìn qua cửa kính, cúi thấp đầu rũ mi mắt, không biết đang nghĩ điều gì.
Buổi chiều là thời gian Phó Liên Ngạo đến tập đoàn để làm việc.
Anh vừa mới trở về, không thể quá mức lơ là việc của công ty.
Trước khi rời đi, anh và cô ôm nhau chào tạm biệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!