Chương 97: Sự Thật

"Mọi chuyện điều tra đến đâu rồi?"

Phó Liên Ngạo lắc nhẹ ly rượu trên tay, ánh mắt sâu thẳm hướng về thành phố xa hoa nhộn nhịp bên dưới.

Đáy mắt Cố Trì Thương thoáng chốc do dự, nhưng nhanh chóng khôi phục lại sư bình tĩnh như ban đầu, đáp: "Hẳn là cậu đã đoán ra kẻ đứng đằng sau vụ tai nạn này rồi."

"Tôi nên nghĩ thế nào đây?" Giọng điệu và biểu cảm trên gương mặt anh xen lẫn chút đau thương lẫn chế nhạo, lại nói tiếp: "Trì Thương, năm người chúng ta đã từng là chiến hữu, là đồng đội.

Nhưng bây giờ Cố Bắc Lãng lại để hận thù che mờ đi tất cả."

Cố Trì Thương trầm mặc, môi mím chặt không nói lời nào.

Chỉ anh mới hiểu cảm giác khó chịu và bất lực khi phải đứng giữa ranh giới của tình thân và tình bạn của bản thân lúc này.

Phó Liên Ngạo là bạn thân của anh, là người mà anh luôn dốc lòng bảo vệ và hỗ trợ dù phải hy sinh cả mạng sống.

Còn Cố Bắc Lãng là em trai cùng cha khác mẹ của anh.

Trước đây, mối quan hệ của bọn họ tốt đẹp biết bao nhiêu, khăng khít đến nhường nào.

Mà giờ đây, có chăng chỉ là sự xa cách và căm hận đến cực điểm.

Tâm trạng rối bời của Cố Trì Thương thể hiện rất rõ ràng, Phó Liên Ngạo cũng cảm nhận được nó.

Anh thở dài, vỗ nhẹ vai Cố Trì Thương: "Yên tâm đi, tôi sẽ không đẩy câuk ta vào bước đường cùng đâu."

"Làm sao tôi dám yêu cầu cậu tha cho đứa em trai ấy của tôi? Điều tôi lo sợ là Ánh Ánh biết được sự thật này.

Con bé sao có thể chấp nhận nổi?" Cố Trì Thương dừng lại, hạ giọng: "Đứa trẻ ấy thật sự sẽ đau lòng đến chết mất."

Nhắc đến Diệp Mộc Ánh, ngay cả tâm trạng của Phó Liên Ngạo cũng chùng xuống.

Anh khẽ thở dài, giọng nói nặng nề: "Cậu vẫn chưa nói cho Mộc Ánh?"

"Tôi không dám."

Phó Liên Ngạo nhìn anh ta: "Trên đời cũng có chuyện cậu không dám làm?"

"Bởi vì đó là Ánh Ánh, nên tôi không dám.

Có một số chuyện trên đời khiến người ta trở nên yếu đuối, chỉ đơn giản bởi vì nó có liên quan đến một ai đó."

Cách một cánh cửa, khuôn mặt Diệp Mộc Ánh tái nhợt, hai chân run rẩy không ngừng lùi về phía sau, đến khi lưng đập mạnh vào tường cô mới hoàn hồn trở lại.

Diệp Mộc Ánh ngay cả nghĩ cũng không thể nghĩ được nữa, cô theo bản năng chạy nhanh đi, bàn tay đặt nơi ngực trái đang không ngừng kêu gào đau nhói.

Cố Bắc Lãng...! Bắc Lãng của cô...! Sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn đến thế? Bọn họ đã từng là bạn thân mười mấy năm trời, anh ấy sao có thể ra tay độc ác như vậy?

Cô cứ chạy, chạy mãi, không biết điểm dừng, cho đến khi vô tình va phải một người mới khiến cô tỉnh táo lại đôi chút.

Tịch Man Tuyết đỡ cô đứng dậy, ríu rít nói lời xin lỗi.

Cho đến lúc nhìn thấy gương mặt giàn giụa nước mắt của Diệp Mộc Ánh, cô ấy mới giật mình ngỡ ngàng: "Ánh Ánh, em làm sao vậy?"

Diệp Mộc Ánh ngồi bệt dưới nền đất, hai bàn chân trầy xước đến mức rỉ máu, trông vừa nhếch nhác vừa đáng thương.

Cô gái nhỏ một chút sức lực để đứng lên cũng không có, ôm lấy Tịch Man Tuyết oà khóc nức nở.

"Chị Tuyết, em phải làm gì đây? Chị ơi...! em đau quá!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!