Chương 96: Tình Cảm Ngọt Ngào

Khi Diệp Mộc Ánh đem cơm vào cho hai người thì Liễu Dung Nghiên đã nằm gọn trong lòng anh ngủ say.

Sắc mặt cô tuy đã tốt hơn nhưng vẫn còn hơi nhợt nhạt, đôi mắt nhắm lại, yên tĩnh ngoan ngoãn vô cùng.

Phó Liên Ngạo chăm chú nhìn cô, thu trọn dáng vẻ xinh đẹp lúc này của cô, ngay cả cửa phòng mở ra cũng không hề hay biết.

Anh đỡ lấy gáy cô, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, lại cụp mắt say sưa nhìn cô bé trong ngực.

Diệp Mộc Ánh không tiện xen vào thế giới của cả hai, thấy anh không để ý thì lập tức đóng cửa lại.

Con người có tình yêu ngọt ngào đúng là khác hẳn mà!

Liễu Dung Nghiên ngủ rất ngoan.

Nhưng ngoài ý muốn là ban đêm, cô đột nhiên thức giấc, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh, bàn tay lạnh buốt, run rẩy không ngừng.

Phó Liên Ngạo cũng vì động tĩnh này mà thức giấc.

Anh hốt hoảng vỗ vai cô, ôm cô vào lòng dỗ dành.

Cô gái nhỏ giống như chìm vào hư ảo, lại như tìm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nắm chặt tay áo của anh.

"Nghiên Nghiên, sao vậy em?" Giọng nói trầm thấp, ấm áp của anh vang lên bên tai xen lẫn sự lo lắng không kể xiết.

Liễu Dung Nghiên giống như một con robot được lập trình sẵn, ngoại trừ nắm lấy tay anh thì không còn bất kỳ hành động nào khác.

Đột nhiên, nước mắt từ khoé mắt cô chảy xuống, run rẩy nghẹn ngào nói: "Liên Ngạo, xin anh đừng bỏ rơi em…"

Bàn tay cô siết chặt lại, cánh môi run run, ánh mắt chứa chan bi thương và đau khổ.

Cô ôm anh, giống như đang ôm cả thế giới của mình vào lòng, càng giống như đang nắm giữ chiếc ly thuỷ tinh mỏng manh.

Sợ buông tay sẽ đánh mất, cũng sợ rằng nó vỡ nát thành mảnh.

"Liên Ngạo… em thật sự rất đau… Mỗi ngày trôi qua với em còn hơn cả cực hình…"

Anh sẽ không bao giờ biết được khoảng thời gian anh rời đi đối với cô khó khăn và đau khổ đến nhường nào.

Ngay cả nhớ lại cô cũng không dám.

Mỗi ngày đều chịu dày vò về tinh thần và thể xác, sức lực của cô đã gần như cạn kiệt mất rồi.

Nơi ngực trái của anh đau nhói từng cơn giống như bị tàn nhẫn đâm từng nhát vào tim.

Anh ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về: "Không sao, anh đã ở đây rồi.

Anh sẽ không đi đâu nữa."

"Bé con đừng khóc!"

Liễu Dung Nghiên tựa đầu lên vai anh, thấp giọng nức nở, cổ họng cũng khàn đi.

Ngày đầu tiên anh mất tích, cô dường như phát điên lên.

Từng ngày trôi qua đều là quãng thời gian con tim cô bị hành hạ, tra tấn đến tột cùng của khổ đau.

"Nghiên Nghiên, mọi chuyện đều qua rồi.

Đều đã qua rồi." Phó Liên Ngạo càng ôm càng chặt, tay không ngừng vỗ nhẹ lưng cô để trấn an.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!