Chương 9: Tự Tìm Tới Cửa

Sáng sớm ngày thứ hai, cũng là ngày thứ ba cô và anh về chung một nhà.

Cả hai vẫn tiếp tục duy trì quỹ đạo và nếp sống thường ngày.

Liễu Dung Nghiên sẽ dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cho Phó Liên Ngạo.

Cô còn cẩn thận và chu đáo làm bữa trưa để anh đưa đến công ty.

Một phần là bởi cô muốn hoàn thành tốt nghĩa vụ của người vợ, phần còn lại là vì quản gia từng nói với cô rằng Phó Liên Ngạo thường xuyên bỏ bữa, thậm chí là cả ngày không ăn gì.

Điều đó không tốt cho sức khỏe chút nào.

Phó Liên Ngạo thức dậy muộn hơn cô một chút, nhưng dù dậy vào giờ phút nào đi chăng nữa thì chắc chắn trên bàn đã có sẵn một bữa sáng đẹp mắt và bổ dưỡng cho anh.

Sau khi làm xong thức ăn, Liễu Dung Nghiên liền ra sau vườn phụ giúp người làm vườn chăm sóc cây cảnh.

Sân sau của căn biệt thự có một khu vườn rộng lớn vô cùng, nơi đây trồng những loài hoa đầy đủ sắc màu và một số loài cây quý hiếm.

Người làm nhìn thấy cô cũng không cảm thấy bất ngờ gì.

Qua vài ngày tiếp xúc, họ đã hiểu rất rõ tính cách của cô chủ.

Liễu Dung Nghiên thật sự là cô gái tốt bụng và hiền lành, biết cách đối nhân xử thế, không kiêu căng ngạo mạn.

Thím Trần là người giúp việc lâu năm ở biệt thự, cũng là cánh tay đắc lực nhất của ông cụ Phó.

Bà vừa nhìn thấy Liễu Dung Nghiên thì vẻ nghiêm khắc và lạnh lùng lập tức tan biến không còn dấu vết.

Bà đi đến bên cạnh cô, hai mắt híp lại, trên môi là nụ cười thân thiết: "Cô chủ, cô cứ để bọn tôi làm là được rồi.

Việc gì phải tự mình chịu cực khổ vậy chứ?"

Liễu Dung Nghiên tỉ mỉ ngắm nghía từng chiếc lá trên thân cây.

Cô tưới nước rất cẩn thận, luôn biết áng chừng mức nước phù hợp cho từng loại cây.

Cô vén mấy sợi tóc ra sau tai, mềm giọng nói với thím Trần: "Nào có cực khổ gì đâu ạ.

Chăm sóc cây cối cũng là một cách để thư giãn đầu óc đó ạ."

Nói rồi, cô lại chạy tới bên cạnh bác thợ làm vườn lâu.

Cụ Hạ năm nay đã ngoài sáu mươi, có kinh nghiệm trong nghề hơn bốn mươi mốt năm rồi, vì vậy mà Liễu Dung Nghiên rất tin tưởng vào tay nghề của ông cụ.

Mặc dù, cô đã từng tham gia vào chuỗi dự án trồng cây gây rừng nhưng lại không quá chuyên nghiệp.

Cô hỏi cụ Hạ nhiều điều lắm, mà ông vẫn kiên nhẫn giảng giải và chỉ bảo tường tận cho cô.

Liễu Dung Nghiên chăm chú lắng nghe, cái đầu nhỏ của cô liên tục gật gật hệt như một con lật đật.

Sau khi đã giải đáp hết thắc mắc, cô cười thật tươi, lễ phép nói tiếng "cảm ơn" với ông cụ rồi lại chạy đi tưới nước cho cây.

Phó Liên Ngạo đứng từ xa quan sát mọi thứ, bóng dáng nhỏ nhắn dưới lớp váy màu trắng tinh khôi nổi bật dưới ánh nắng sáng sớm.

Cô như một chú thỏ con chẳng biết mệt là gì, vẫn tràn đầy năng lượng với cuộc sống.

Anh bất chợt bật cười một tiếng, vừa định mở miệng gọi cô liền cảm thấy có phần không thích hợp.

Anh bỏ qua suy nghĩ kia trong đầu, quay người tới chỗ để xe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!