Liễu Dung Nghiên vừa dọn dẹp lại bàn ăn, vừa suy nghĩ biện pháp khác để giải quyết vấn đề về vị trí xây dựng trường học.
Thật ra với những mối quan hệ xã giao của cô, có không ít người mong muốn được hỗ trợ, nhưng cô lại không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ.
Anh trai của cô từng nói với cô rằng người làm ăn sẽ không bao giờ tùy tiện cho không ai cái gì, tất cả mọi thứ đều sẽ thu về lợi ích cho họ.
Liễu Dung Nghiên không mong muốn sau này sẽ có người mượn việc từng giúp đỡ cô nhằm lấy được lợi ích từ nhà họ Liễu.
Lần này đề cập việc xây dựng trường học với Phó Liên Ngạo cũng là bất đắc dĩ, bởi vì cô đã vận dụng gần như toàn bộ mối quan hệ của mình mà vẫn chưa thể tìm được địa điểm nào phù hợp.
Phản ứng của anh cũng không nằm ngoài dự đoán của cô là bao, không có lí do gì để Phó Liên Ngạo phải đồng ý.
Không thể thuyết phục được anh, cô đành tiếp tục nhờ dì út làm bên bất động sản tìm kiếm vậy.
Liễu Dung Nghiên chỉ vừa mới đứng dậy, một bóng đen bất ngờ chạy đến.
Bàn tay to rộng của Phó Liên Ngạo hiện ra trước mắt, anh dành lấy bát đĩa trên tay cô.
Phó Liên Ngạo đặt một xấp giấy trên bàn, nhẹ giọng nói: "Bàn tay của phái nữ không phải để làm việc nhà đâu, vợ à!"
Đôi lông mi dài, cong vút như cánh bướm của cô khẽ run, chớp mắt nhìn anh.
Cô hơi nghiêng đầu, quan sát từng hành động tiếp theo của người chồng mới cưới.
Phó Liên Ngạo đeo tạp dề lên người.
Anh quay đầu lại, rất tự nhiên nói chuyện với cô, giống như một cặp vợ chồng son có một giai đoạn yêu đương nồng cháy: "Vợ à, em đừng cảm thấy lạ lẫm! Ở nhà của anh, phái nữ luôn luôn ở trên, ba của anh cũng chưa từng để mẹ anh động vào công việc nhà đâu."
Liễu Dung Nghiên nghe thế chỉ cười mỉm một cái, ánh mắt nhìn anh cũng trở nên trìu mến và gần gũi hơn trước.
Phó Liên Ngạo chỉ chỉ vào khóe miệng của mình, thẳng thắn khen ngợi một câu:
"Vợ à, lúm đồng tiền của em rất xinh đấy! Sau này cười nhiều một chút, được không em?"
Nếu là người con gái khác có lẽ sẽ tỏ ra thẹn thùng, e ngại, nhưng Liễu Dung Nghiên rất thoải mái gật đầu.
Phó Liên Ngạo nhận được câu trả lời liền quay đầu lại tiếp tục công việc.
Anh cho hết đống bát đĩa vào bồn rửa, động tác nhanh gọn, gần như không để một giọt nước nào bắn ra bên ngoài hoặc rơi xuống sàn nhà.
Qua ba lần rửa, những chiếc bát đã trở về trạng thái ban đầu, sáng bóng và sạch sẽ.
Phó Liên Ngạo còn cẩn thận lau chùi lại khu vực bếp, dùng chổi lau nhà lau qua một lượt.
Tầm nhìn của cô dừng lại trên đĩa trái cây đặt trên bàn, trong lòng đưa ra một quyết định.
Cô sẽ báo đáp lời khen của anh bằng việc tặng cho anh một li nước ép đặc biệt.
Liễu Dung Nghiên tận dụng thời gian anh đang rửa bát để làm nước ép.
Tuy không quá cầu kì nhưng màu sắc của nước trái cây rất đẹp mắt.
Phó Liên Ngạo rửa sạch và lau khô tay xong thì đi ra ngoài.
Những tài liệu anh đem cho cô xem đã được cô sắp xếp ngay ngắn đặt trên bàn.
Dường như cô vợ nhỏ của anh vẫn chưa xem qua chúng mà vẫn nghĩ rằng đó là giấy tờ quan trọng của tập đoàn.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá |||||
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!