Ánh nắng ban mai soi chiếu xuống khắp hang cùng ngõ hẻm làm mọi thứ trở nên sạch sẽ và tỏa sáng biết bao.
Trên cành cây cao, những chú chim tinh nghịch nô đùa, bay từ cành này sang cành khác kèm tiếng líu lo ríu rít càng làm tăng thêm vẻ yên bình của tiết trời đầu thu.
Những tia nắng lọt qua khe hở của tấm rèm cửa sổ, ánh sáng yếu ớt ấy vô tình chiếu lên gương mặt điển trai của Phó Liên Ngạo.
Anh bất giác nhăn hàng lông mày lại, đôi mắt gian nan hé mở ra.
Phó Liên Ngạo bắt đầu vận động cơ thể một chút theo thói quen.
Sau đó là thay quần áo và đi vào phòng tập nằm ở cuối hành lang tầng ba để tập các bài tập thể lực như hít đất, xà đơn, tập tạ,...
Đây đều là những việc làm đầu tiên mỗi khi thức dậy của Phó Liên Ngạo.
Lúc anh tập xong đã là bảy giờ sáng, ngoài bãi biển đã bắt đầu có tiếng ồn ào của khách du lịch.
Phó Liên Ngạo lấy khăn lau đi mồ hôi trên mặt và phần cổ.
Lau xong, cảm giác khô nóng nơi cổ họng ập đến, anh rất tự nhiên bước xuống phòng bếp để rót nước nhằm xua tan cơn khát của mình.
Nhưng chỉ vừa đặt chân vào bếp, một cảnh tượng khiến Phó Liên Ngạo đứng hình.
Hiện tại, anh mới chợt nhớ trong nhà đã xuất hiện thêm một thành viên nữa.
Liễu Dung Nghiên đứng yên tại chỗ, ngây người nhìn anh, suýt chút nữa đã làm rơi li nước lên chân.
May mắn thay, Phó Liên Ngạo đã kịp thời bắt lấy li nước trước khi nó rơi xuống.
"Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?"
Phó Liên Ngạo nắm lấy bả vai của cô, nhìn từ trên xuống dưới, đôi mắt và lời nói đều thể hiện sự lo lắng và sốt sắng.
Đối diện với sự quan tâm của anh, Liễu Dung Nghiên không tỏ thái độ gì.
Cô chỉ nhẹ nhàng gạt hai cánh tay của anh xuống rồi lui về sau một bước.
Liễu Dung Nghiên lắc đầu, nói: "Em không sao.
Anh đừng lo!"
Phó Liên Ngạo lúc này mới ý thức được hành động vừa nãy của mình hơi thái quá, có thể đã khiến cô khó chịu.
Anh ho khan một tiếng, ánh mắt có hơi lảng tránh, không dám đối mặt với cô, giọng nói cũng trở nên mất tự nhiên:
"Thật xin lỗi, tôi quên mất em cũng đang ở đây."
Lí do này có phần bất hợp lí nhưng thật sự là anh đã vô tình quên đi sự hiện diện của vợ mình trong ngôi nhà này.
Vậy nên từ lúc ngủ dậy đến tận bây giờ anh vẫn chưa chú ý đến việc phải thay quần áo.
Cho đến bây giờ, bộ quần áo đang mặc trên người anh là một chiếc áo ba lỗ và quần đùi thể thao màu đen.
Trang phục thế này thảo nào lại dọa cho vợ của anh đứng hình mất một lúc.
Phó Liên Ngạo thật sự muốn đánh vào mặt mình một cái.
Liễu Dung Nghiên mỉm cười nhẹ, tông giọng mềm mại êm tai làm người ta lay động.
Cô nói: "Không sao đâu ạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!