Phòng tân hôn của hai người được trang trí với tông màu chủ đạo là đỏ.
Trên chiếc giường kingsize màu trắng, những cánh hoa hồng đỏ thắm tượng trưng cho tình yêu đôi lứa được xếp thành hình trái tim.
Tấm màn mỏng màu trắng nhẹ nhàng tung bay theo từng cơn gió mát đầu thu.
Người phụ trách trang trí phòng còn vô cùng tinh tế khi đặt trên bàn tròn một chai sâm banh và hai chiếc ly dài kèm những viên socola ngọt ngào.
Ánh nến lập lòe mờ mờ tạo nên không khí lãng mạn bao trùm toàn bộ căn phòng.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Liễu Dung Nghiên được người chị họ của Phó Liên Ngạo đưa về phòng.
Còn anh thì vẫn đang tiếp tục tiếp đón khách mời quan trọng của tập đoàn.
Liễu Dung Nghiên ngồi trên giường lớn, mi mắt nâng nhẹ lên nhìn một lượt phòng ngủ sẽ gắn liền với cuộc sống sau này của mình.
Một mùi hương thanh mát vô tình len lỏi vào khứu giác của cô.
Là mùi hoa nhung tuyết!
Trong lúc Liễu Dung Nghiên đang đắm mình với hương thơm ngọt ngào của loài hoa này, một tiếng "cạch" đã kéo cô quay trở về với thực tại.
Cửa phòng được mở ra.
Phó Liên Ngạo từ từ bước vào.
Đôi mắt anh nhanh chóng bắt trọn hình ảnh cô gái nhỏ bé ngồi ngây ngốc trên giường, trông có chút đáng yêu.
Phó Liên Ngạo nâng bước chân lại gần, anh ngồi xổm xuống trước mặt Liễu Dung Nghiên, cẩn thận tháo chiếc vương miệng đính kim cương trên đầu cô xuống.
Liễu Dung Nghiên chậm rãi hạ mắt, đối diện với con ngươi sâu thẳm của anh.
Cô khẽ nuốt nước bọt, không biết phải phản ứng ra sao.
Người đàn ông này là lần đầu tiên cô gặp, sau này sẽ là chồng của cô.
Tên của hai người sẽ được viết lên tờ hôn thú, nhận được sự chấp thuận của quốc gia.
Đây là cuộc hôn nhân không tình yêu.
Anh có tình yêu kéo dài bảy năm với một cô gái khá xinh xắn.
Có lẽ, chính bởi vì liên hôn của hai gia tộc đã khiến anh phải từ bỏ cô ấy.
Chắc hẳn, Phó Liên Ngạo cũng chẳng thể có chút cảm tình nào với cô.
Phó Liên Ngạo ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bằng một bàn tay của cô.
Cô gái trước mắt anh là người vợ được đích thân ông nội anh lựa chọn.
Một người có đủ khả năng làm cho tường thành kiên cố và khắc nghiệt của ông nội sụp đổ phải là người tốt đẹp đến mức nào chứ?
Anh thật sự không trả lời được câu hỏi được chốn giấu trong thâm tâm này.
Nhưng anh biết chắc một điều rằng, Liễu Dung Nghiên là người phụ nữ xứng đáng để anh tin tưởng và trân trọng cả đời.
Bàn tay to rộng của anh thận trọng nắm lấy hai bàn tay cô.
Phó Liên Ngạo hà hơi vào đôi tay lạnh buốt của Liễu Dung Nghiên, trong mắt tràn ngập yêu thương: "Cô vợ nhỏ à, sao tay em lại lạnh vậy chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!