Chương 45: Bé Hồ Ly

Liễu Dung Nghiên càng ngày càng trở nên dính người, nói chính xác hơn là bám chồng không buông.

Tỉnh dậy từ lúc bảy giờ sáng nhưng đến tận một tiếng sau cô vẫn không để anh đi.

Phó Liên Ngạo không nói gì, cực kì dung túng cho cô vợ nhỏ.

Dù rằng điện thoại đã reo mấy lần, đều là cuộc gọi từ thư ký.

Cô nằm trên đùi anh, bàn tay anh chậm rãi, cẩn thận vuốt từng sợi tóc rối của cô.

Tóc của cô rất thơm, là hương thơm ngọt ngào như vani.

"Bé hồ ly à, nếu ở thời cổ đại có biết mọi người sẽ gọi em là gì không?"

Hồ ly nhỏ trong miệng anh ngước đôi mắt sáng ngời, trong veo nhìn anh: "Là gì vậy ạ?"

Qua đôi mắt sâu như đại dương, cao như bầu trời của anh chỉ thấy được sự nuông chiều và buông chiều.

"Hồng nhan họa thủy.

Yêu hậu hại nước."

Liễu Dung Nghiên tức giận đẩy anh ra, đôi má phụng phịu bày tỏ sự bất mãn.

Cô xoay mặt sang hướng khác, không cho anh nổi một cái liếc nhìn.

Phó Liên Ngạo che miệng cười, vô cùng thích thú với biểu cảm này của cô vợ nhỏ.

Anh nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng, hỏi cô: "Tức giận sao?"

Cô không thèm trả lời, càng không muốn nhìn thấy mặt anh bèn tiếp tục cúi đầu tránh né.

Đột nhiên, cô ngẩng đầu, như nghĩ ra được trò gì đó mới lạ, khóe môi hơi nhếch lên.

Cô hơi nhổm người, di chuyển đến cổ của anh, không hề mềm lòng mà cắn một cái thật mạnh lên xương quai xanh của anh.

Phó Liên Ngạo khẽ kêu một tiếng, ánh mắt trầm xuống, thân thể cứng đờ.

"Bé Nghiên..."

Cô bé con này...! còn biết cắn người ư?

Liễu Dung Nghiên cắn xong cũng không ở lại trên người anh nữa, dứt khoát bò vào một góc.

Cô nhìn anh, không cảm thấy tội lỗi, ngược lại còn có chút thỏa mãn.

Ai bảo anh dám nói cô là hồng nhan họa thủy, là yêu phi hại nước cơ chứ?

Cắn chết anh luôn!

Phó Liên Ngạo đứng dậy, tiến đến chỗ của cô, anh không trách mắng, không nói cô trẻ con mà lựa chọn thỏa hiệp.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, thấp giọng nói: "Cắn cũng cắn rồi.

Bé hồ ly đừng giận được không?"

Liễu Dung Nghiên nhìn vẻ mặt kiên nhẫn và dịu dàng của anh lại không nhịn được cảm giác tội lỗi.

Cô cúi thấp đầu, đau đầu không biết phải xin lỗi ra sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!