Chương 43: Anh Chồng Quốc Dân Rớt Mặt Nạ Rồi H

Phó Liên Ngạo đưa cô trở về Vân Cảnh Viên, cô gái nhỏ từ đầu đến cuối đều ngoan ngoãn nằm trọn trong lồng ngực của anh.

Hơi thở của cô mang theo hương vị của rượu vang, đều đặn lại mê người.

Về đến phòng ngủ, cô không biết lấy sức lực từ đầu ra mà trườn khỏi người anh, đáp chân xuống mặt đất.

Ánh mắt cô mờ mịt, long lanh nhìn người đàn ông trước mắt.

Tay cô duỗi ra ôm lấy thắt lưng của anh, chóp mũi thon nhỏ cọ qua cọ lại.

Xúc cảm mềm mại quyến luyến truyền qua lớp áo bên ngoài, đi thẳng vào trái tim anh.

Phó Liên Ngạo cúi đầu nhìn cô, hai bên thái dương nổi đầy gân xanh.

Anh theo bản năng liếc xuống dưới.

Cmn, quả thật có phản ứng rồi!

Anh vậy mà lại có phản ứng với cô bé sâu rượu này!

Cô gái nhỏ mơ màng chẳng biết bản thân đang rơi vào tình huống nguy hiểm.

Cô thoải mái áp sát cơ thể mình lên người anh.

Liễu Dung Nghiên chợt nhíu mày tỏ vẻ bất mãn, cô khẽ đẩy anh ra, lí nhí nói: "Sao quần anh lại nóng quá vậy?"

Thật sự khiến cô rất khó chịu.

Dáng vẻ cô ngây thơ hồn nhiên, giống như một con thỏ con lần đầu tiên rời xa vòng tay của mẹ.

Nó hoàn toàn đánh gục tia lí trí cuối cùng còn sót lại của Phó Liên Ngạo.

Cô đang chuẩn bị quay người lên giường nằm thì cả người bị ép lên bức tường lạnh lẽo.

Cô ngước mắt nhìn anh, mi mắt khẽ run rẩy, giống như một vật nhỏ đáng thương.

Không kịp phản ứng thì cảm giác áp bức hơi thở đè chặt cô xuống.

Phó Liên Ngạo cúi đầu trao cho cô nụ hôn rất sâu, sâu đến nỗi cô tưởng chừng như mình không thở nổi.

Đột nhiên, Phó Liên Ngạo bế bổng cô lên, để hai chân của cô đặt lên hông anh.

Anh đè gáy của cô xuống, càng hôn càng si mê đắm đuối.

Cách tiếp xúc thân mật đến độ này khiến cô gái nhỏ không cách nào thích ứng được.

Phó Liên Ngạo luồn tay vào quần áo cô, bàn tay to rộng, thô ráp mơn trớn làn da mịn màng của cô.

Liễu Dung Nghiên rùng mình một cái, muốn giãy giụa tránh thoát.

Nhưng người đàn ông không cho phép cô rời khỏi, anh nắm chặt cổ tay cô, thành kính đặt một nụ hôn lên mu bàn tay nhỏ bé.

Liễu Dung Nghiên ngơ ngác, bối rối nhìn anh, anh vẫn như trong tưởng tượng của cô, rất dịu dàng, rất chân thành, luôn bảo vệ cô hết mực.

Anh không màng đến ánh mắt run sợ của cô, nghiêm túc cởi từng chiếc cúc trên váy của cô ra.

Chiếc váy rơi xuống một nửa, để lộ phần thân trên trắng muốt như tuyết, mềm mại như tơ lụa thượng hạng.

Cõi lòng Phó Liên Ngạo thầm mắng một tiếng, nếu anh còn nhịn được thì thật sự là kẻ có vấn đề rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!