Liễu Dung Nghiên nằm gục trên sofa, khuôn mặt nhỏ vì say mà đỏ bừng, nước da vốn đã trắng phát sáng nay lại càng xinh đẹp động lòng người.
Một nhóm đàn ông đứng trước mặt cô, cả người cô bị che khuất trong bóng tối.
Gương mặt họ hiện lên vẻ tà ác và quái dị.
Người được gọi là đại ca nở nụ cười đểu cáng, không hề che giấu đi suy nghĩ dơ bẩn của bản thân: "Tụi mày ra ngoài đi.
Đây là quán bar của chị họ tao, phòng bao không gắn camera, dù nó có biết cũng làm được gì?"
"Vậy...! vậy còn bọn họ thì sao ạ?"
Tên đàn em chỉ vào mấy sinh viên nữ nằm trên sofa, nét mặt hắn có chút sợ hãi và hoảng loạn.
"Đưa bọn nó ra ngoài chứ sao? Dù sao cũng bị đánh thuốc mê rồi.
Mày lo cái gì?"
Nghe gã ta nói thế, đám đàn em không dám cãi lời.
Gã ta là Cao Việt, cháu trai duy nhất của nhà họ Cao, gia thế của tên đại ca vô cùng lớn mạnh, còn có quan hệ với xã hội đen.
Cho dù có muốn, bọn họ cũng không dám ngăn cản, chỉ kéo những cô gái khác ra bên ngoài rồi đóng cửa phòng bao lại.
Cao Việt vuốt ve gương mặt của Liễu Dung Nghiên, đôi mắt hắn đã sớm nhuốm đầy dục vọng.
Không ai biết hắn đã yêu thích và bám theo cô bao nhiêu lâu.
Chỉ đợi ngày cô lấy bằng thạc sĩ liền tỏ tình, ấy vậy mà lại thấy được tin tức cô kết hôn cùng kẻ khác.
Nhưng mà như vậy thì sao, chắc hẳn cuộc hôn nhân đó không hạnh phúc.
Hôn nhân thương mại mà thôi, dù hắn làm gì cô thì Phó Liên Ngạo cũng chẳng thèm để ý đến đâu.
Hắn vốn định sẽ ép cô uống nhiều rượu hoặc cho thuốc vào trong.
Thật không ngờ tửu lượng của cô gái này lại yếu đến thế.
Mà như thế càng tốt, hình tượng cô gái ngoan hiền trong mắt hắn là sự thật, không phải là cô cố gắng xây dựng nên.
"Sao lại mềm đến vậy chứ?"
Cao Việt nhéo vào cặp má mềm mịn của cô, xúc cảm truyền đến bàn tay khiến hắn khoái chí.
Mềm mại như véo ra được cả nước.
"Bỏ tay ra...! khó...! khó chịu quá!"
Lực đạo lúc Cao Việt nhéo má cô không hề nhẹ nhàng, gần như là cố tình dùng sức để tạo vết đỏ trên mặt cô.
Bị người khác làm đau, dù không tỉnh táo thì cô vẫn có khả năng tỉnh lại.
Khuôn mặt người đàn ông xa lạ được phóng đại ngay tầm mắt.
Liễu Dung Nghiên hoảng sợ bật dậy, cơ thể cô run rẩy nhìn hắn, khó khăn nhấc người lên muốn bỏ chạy nhưng lại bị hắn kéo mạnh ngã lên sofa.
Cao Việt siết chặt cổ tay cô như muốn bóp nát xương cốt ở đó, hắn khàn giọng nói: "Dung Nghiên, em có biết tôi đã muốn cơ thể của em bao nhiêu lâu rồi không? Sao em dám kết hôn cùng kẻ khác?"
Đôi mắt kia không phải của con người, rõ ràng là quỷ hút máu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!