Chương 19: Cưng Chiều Vợ Cả Đời

Sau khi Liễu Dung Nghiên tỉnh lại, Phó Liên Ngạo không rời khỏi cô nửa bước.

Đồ ăn, thức uống cũng bắt buộc phải do anh chuẩn bị.

Người thân, bạn bè của cô liên tục đến thăm, phòng bệnh trở nên náo nhiệt và có không khí hẳn ra.

Ai cũng vui mừng trừ một người, đó là Phó Liên Ngạo.

Cứ tưởng trở về sẽ có không gian riêng với vợ, ngờ đâu đều bị bạn bè của cô chiếm chỗ.

Anh còn chưa nói với vợ mình một câu hoàn chỉnh.

Nhịn một lúc, anh phát hiện bản thân không có kiên nhẫn đến vậy.

Đại boss hung hăng đuổi người, nhìn cũng chẳng thèm nhìn người ta một cái.

Trái ngược với biểu cảm lạnh lùng, dữ dằn khi đuổi khách, Phó Liên Ngạo vô cùng ân cần nói chuyện cùng cô: "Vợ còn chưa khỏe hẳn, phải chú ý giữ gìn sức khỏe."

Liễu Dung Nghiên cười nhẹ, có chút khó hiểu nhưng cũng không hỏi ra để tránh làm anh khó xử.

Cô vừa định mở miệng thì cổ họng chợt cảm thấy khô rát vô cùng, cô khẽ ho một tiếng, hàng mày nhăn lại, mặt cũng đỏ lên, trông đáng thương cực kì.

Phó Liên Ngạo vội rót nước đưa cho cô, bàn tay không ngừng vuốt lưng giúp cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Sắc mặt anh rất căng thẳng, không biết nên dùng cách gì để cô ngừng ho.

"Khó chịu lắm sao em? Anh gọi bác sĩ nhé?"

Liễu Dung Nghiên xua tay, muốn nói anh đừng làm quá nhưng lại không cất lời nổi.

Hai tuần ngồi vào vị trí phó giám đốc, Liễu Dung Nghiên liên tục phải đi ăn với khách hàng, số rượu uống vào nhiều hơn gấp mấy lần so với hai mươi ba năm cuộc đời của cô.

Việc cổ họng bị ảnh hưởng cũng là điều dễ hiểu.

Tiếng ho nặng nề kéo dài được một lúc thì ngừng hẳn.

Liễu Dung Nghiên uống cốc nước ấm mà anh đưa tới, cảm thấy đã thoải mái hơn nhiều.

Cô nhìn dáng vẻ vụng về, tay chân luống cuống của anh thì bật cười, đuôi mắt cong lên thành hình trăng non.

Phó Liên Ngạo không vì vậy mà tức giận, rất ra dáng một người đàn ông trưởng thành, hỏi cô có cần thêm nước không.

Nhưng thật ra hai bên tai đỏ ửng đã bán đứng anh mất rồi.

Đôi mắt của cô thật sự rất đẹp! Ví nó như kiệt tác cũng chẳng ngoa chút nào.

Điện thoại trong túi quần của anh reo lên, vốn không định nghe máy nhưng người bên kia vẫn không chịu bỏ cuộc.

Phó Liên Ngạo nhìn cô, chỉ tay ra cửa ý bảo anh ra ngoài một chút.

Liễu Dung Nghiên gật gật, bảo: "Anh mau ra nghe điện thoại đi.

Đừng để người ta chờ lâu."

Phó Liên Ngạo nghe điện thoại không nhanh như cô tưởng, đã mười phút trôi qua mà cuộc điện thoại vẫn chưa kết thúc.

Hai mí mắt cô bắt đầu thấy nặng dần, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc Phó Liên Ngạo mở cửa đi vào đã thấy cô gái nhỏ yên giấc ngủ say trên giường bệnh, chăn cũng quên đắp lên người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!