Trở về phòng, Lam Hạ loay hoay gần mười phút mới tìm được dây sạc điện thoại.
Đến khi cô mở nguồn lên đã thấy hàng chục tin nhắn báo gọi nhỡ hiển thị trên màn hình.
"Nhiều.. nhiều đến vậy sao?"
Lam Hạ hơi ngạc nhiên, chẳng qua cô sơ ý để điện thoại hết pin tắt nguồn có một đêm, không nghĩ lại nhiều cuộc gọi nhỡ đến vậy.
Nằm trên giường, Lam Hạ mới bắt đầu xem lại thời gian của các cuộc gọi.
Trong đó có mười hai cuộc gọi của Nguỵ Thái Văn, mười tám cuộc gọi của Mao Vũ và mười cuộc gọi sau cùng là của Ngạo Lăng Cẩn.
Mà mười hai cuộc gọi trước đó của Nguỵ Thái Văn là thứ mà cô chưa kịp xem trước khi cô nhận được điện thoại của Nguỵ Lâm Lâm.
Nghĩ đến đây, Lam Hạ liền không do dự, gọi ngay vào số máy của Nguỵ Lâm Lâm.
Tuy cô vẫn chưa kịp lưu lại tên vào danh bạ, nhưng trí nhớ vẫn đủ tốt.
Phía bên kia, Nguỵ Lâm Lâm đang xem qua thông tin về Trịnh gia thì đúng lúc Lam Hạ gọi đến.
Không hiểu là trùng hợp hay do định mệnh sắp đặt.
Việc này thực sự khiến Nguỵ Lâm Lâm có chút không thoải mái.
Nhưng cũng không thể không nghe điện thoại.
"Alo.."
"Lâm Lâm!"
Giọng Lam Hạ trong điện thoại truyền đến, có vẻ rất nôn nóng.
"Thái Văn, anh ấy thế nào?"
"Nó tỉnh rồi!" Nguỵ Lâm Lâm đáp, ngữ khí có phần chậm rãi.
Lam Hạ vừa nghe, đã vui mừng đến mức rơi nước mắt.
"Thật tốt! Thật tốt quá!"
Ngồi bật dậy, cô lại hỏi.
"Lâm Lâm, tôi có thể đến thăm Thái Văn chứ?"
"Đường nhiên rồi! Có cô đến thăm, Thái Văn chắc chắn sẽ rất vui."
Nguỵ Lâm Lâm cười nói, trong lòng thực sự chỉ nghỉ cho em trai mà tạm gác hết mọi chuyện sang một bên.
"Nhưng hết tuần sau Thái Văn mới trở về Bắc Kinh.
Bác sĩ nói tình hình chỉ mới ổn định lại, cho nên không được di chuyển quá nhiều.
Đợi đến khi Thái Văn về rồi, tôi sẽ chủ động gọi cho cô."
"Được! Cảm ơn chị.."
Lam Hạ cảm kích, cố thu hết nước mắt vào trong.
Chuyện đáng mừng như vậy, không nên rơi nước mắt mãi được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!