Ngồi trước bàn ăn, cạnh bên là Ngạo Lăng Cẩn, Lam Hạ thực sự căng thẳng đến mức không động nổi một miếng thức ăn.
Dù trước mặt bày toàn sơn hào hải vị, nhưng cô không nuốt trôi được.
Ngạo Lăng Cẩn lại nhìn cô, kể từ lúc cô bước xuống đây, anh đều dùng ánh mắt như vậy để nhìn cô không rời.
Lam Hạ khổ sở trong lòng, chẳng lẽ Ngạo Lăng Cẩn không biết ánh mắt đó của anh có thể khiến người khác chết ngạt hay sao.
Không thở nổi nữa, Lam Hạ thực sự sắp bị ép đến chết rồi!
Tay cô cầm đũa, cứng đờ không động đậy.
Vốn dĩ vừa rồi còn thấy rất đói kia mà, vậy mà bây giờ chỉ biết ngồi trơ mắt nhìn chằm chằm vào số thức ăn trên bàn.
Ngạo Lăng Cẩn biết Lam Hạ căng thẳng, nhưng suy cho cùng vẫn thích trêu ghẹo cô hơn.
Mỗi lần cô vì anh đỏ mặt, thực sự rất đáng yêu.
"Sao vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị à?"
Từ lúc ngồi vào bàn, đây là câu đầu tiên Ngạo Lăng Cẩn nói với Lam Hạ.
Cô nhìn lên, vừa hay thấy Ngạo Lăng Cẩn nhìn mình, lại theo phản xạ tự nhiên mà cúi xuống.
"Không.. không phải! Đồ ăn rất ngon.."
"Còn chưa động đũa, sao lại biết nó ngon?" Ngạo Lăng Cẩn trầm giọng.
Lam Hạ lại được thêm một phen cứng họng.
"Không.
Ý con là…đồ ăn.. không cần nếm nhìn thôi cũng đã thấy ngon rồi."
"Thật ư?"
"Thật có thể chỉ cần nhìn thôi cũng thấy ngon?"
Lam Hạ biết ý đồ đen tối trong câu hỏi của Ngạo Lăng Cẩn.
Cô lỡ dại, trót nhìn qua phía anh.
Nhận ra mình đã đoán đúng ẩn ý của anh, mặt liền đỏ lên.
Ngạo Lăng Cẩn biết trêu cô thành công, nhưng khiến cô không ăn được thì không nên chút nào.
"Mặt đỏ như vậy, không khoẻ sao?"
Vừa nói, Ngạo Lăng Cẩn vừa đặt tay lên trán Lam Hạ.
Hành động bất ngờ này làm cô có chút giật mình, nhưng vẫn không kịp né tránh, đành ngồi yên.
Kiểm tra xong, Ngạo Lăng Cẩn thu tay về.
"Không sao thì tốt!"
Ngạo Lăng Cẩn nói không sao, nhưng Lam Hạ tự biết bản thân thực sự có sao rồi.
Ngạo Lăng Cẩn chỉ mới chạm nhẹ lên trán cô, mà cả người tự dưng lại tê rần hết cả lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!