"Thiếu gia, thầy Hào vừa mới gọi điện tới." Hắc Vũ nói. Ngạo Lăng Cẩn đang chăm chú đọc sách trên ghế sofa, hỏi: "Lại là chuyện gì?"
Hắc Vũ ngập ngừng, rồi đáp một cách e dè: "Tiểu thư trốn học giờ Anh ngữ."
Đôi mắt đang tập trung nhìn vào quyển sách trên tay của Ngạo Lăng Cẩn thoáng dao động, nhưng rồi liền yên về vị trí cũ, tiếp tục lướt trên từng con chữ trước mặt, điềm tĩnh nói: "Con bé đã quá thành thạo Anh ngữ, bỏ tiết đó cũng không vấn đề gì."
"Thiếu gia, nhưng mà..." Hắc Vũ lại ngập ngừng, thấy vậy Ngạo Lăng Cẩn tuy không nhìn nhưng vẫn hỏi: "Lại còn chuyện khác?"
Nhìn anh, Hắc Vũ nói: "Tiểu thư đánh người khác bị thương."
"Đánh người!?" Giọng của Ngạo Lăng Cẩn hơi cao một chút, anh gấp quyển sách trên tay, đặt nó trên đùi, nghi vấn nhíu mày: "Con bé này từ lúc nào lại manh động đến vậy?"
Chỉ mới nhập học được hơn một tháng, nhưng số lần giáo viên trong trường gọi về mắng vốn Lam Hạ vượt ngưỡng con số không tưởng. Ngày đầu tiên nhận lớp, cô đã xảy ra một trận cãi tay ngang với giáo viên chủ nhiệm. Tiếp theo đó là một chuỗi các trò rắc rối của cô từ trốn học đến đánh nhau rồi ngang nhiên nằm ngủ trong giờ lên lớp.
Triết Duật là một ngôi trường danh tiếng bậc nhất Bắc Kinh, nơi này chỉ dành riêng cho con cháu xuất thân từ danh gia vọng tộc có máu có tiếng trong xã hội. Mà trong số đó, chẳng có ai qua được địa vị của cha nuôi Lam Hạ
- Ngạo tiên sinh lừng lẫy vang danh trong cả thương trường lẫn giới hắc đạo.
Hiển nhiên, không một ai trong trường là không dè chừng Lam Hạ. Giáo viên dù có tức lộn tiết đến cỡ nào, bất quá chỉ đôi co với cô một vài câu rồi cũng thôi không dám nói nhiều, kẻo cái miệng lại hại cái thân.
Ngày Lam Hạ nhập học, cũng là lúc nhiều người được một phen chấn động với thông tin
- Ngạo tiên sinh chưa vợ lại lọt ra một cô con gái lớn xác đến vậy.
Những bài báo từ trên mạng cho đến những trang báo cầm trên tay cũng bắt đầu chấm bút cho vấn đề rúng động này. Phía Ngạo Lặng Cẩn, anh chẳng thèm quan tâm đến. Việc anh muốn công bố Lam Hạ là con gái nuôi cũng đã được nằm sẵn trong dự tính. Càng nhiều người biết đến cô, sau này những việc anh giao cho cô xử lí sẽ càng dễ dàng.
Lam Hạ ở trường mất lòng giáo viên nhưng ngược lại rất được lòng bạn bè. Ngày đầu gặp mặt, ai ai cũng nghĩ con gái của Ngạo tiên sinh chắc chắn sẽ rất ỷ lại vào địa vị, danh tiếng của cha mình mà giở thói hống hách, ngang ngược.
Không ngờ, càng tiếp xúc người khác lại càng thêm yêu quý cô gái nhỏ nghịch ngợm này. Đối với bọn học sinh ở trường này, Lam Hạ hiên ngang trở thành "người phất cờ cho chính nghĩa" mỗi khi có bất đồng giữa phần lớn giáo viên và học sinh.
Trong đó, có hai người bạn mà Lam Hạ quý mến nhất đó là Trắc Dũ và Nhĩ Bàng. Trắc Dũ là con trai độc tôn của Trắc gia
- danh môn sở hữu hàng trăm sân goft với diện tích thuộc hàng khủng hoảng. Còn Nhĩ Bàng là con gái út của một danh môn chuyên về bất động sản.
Lam Hạ tuy trốn học nhưng lại không thể ra khỏi trường khi đám người vệ sĩ của cha nuôi luôn luôn túc trực bên ngoài. Cô chỉ có thể kiếm một góc nào đó trong Triết Duật, biến nó thành một căn cứ bí mật riêng cho mình mỗi khi trốn tiết.
Căn phòng thiết bị thể thao ở dãy cuối lầu ba bị bỏ trống đã rất lâu, nơi này không ai lui tới, bên ngoài đã được bóp một ổ khoá thông dụng. Nhưng có trời mới ngờ, Lam Hạ lại là một tay bẻ khoá khá tài tình, mà điều này là chính Mao Vũ bí mật dạy lại cho cô khi còn ở bên Pháp.
Nơi phòng trống này đương nhiên bị Lam Hạ cô biến thành một phòng ngủ cho riêng mình, lau dọn sạch sẽ một khoảng rộng, trải lấy tấm khăn bàn lên vài dãy ghế nối lại, thế là cô có ngay một chiếc giường rộng rãi thoải mái.
Sau khi kết thúc buổi học, Lam Hạ lại len lén trà trộn vào đám học sinh đông đúc mà bay khỏi cổng, lên xe trở về Bạch Ngự dinh. Mà khi về cái toà đài này, cô lại tiếp tục vượt qua một ải nữa
- đó là trèo tường.
Bước xuống xe, Lam Hạ đưa mắt nhìn quanh, bỏ qua sự nhắc nhở của Mao Vũ về việc cha nuôi đã biết chuyện cô gây rối ở trường vào sáng nay, cô rón rén đi vòng ngược ra sau toà đài, đứng ngay bên dưới nhìn thẳng lên trên nơi cửa sổ của phòng mình.
"Tiếp tục câu chuyện thường ngày...." Lam Hạ khẽ nói rồi bắt đầu tiến tới, tay chân thuần thục bám vào các phần gạch góc cạnh của bức tường thành vững chắc mà dễ dàng leo lên trên phòng.
Ném chiếc balo qua ô cửa, sau đó từ từ đưa phần mông của mình vào trước rồi lại tới phần đầu. Đôi chân nhỏ nhắn đáp thành công xuống nền nhà, Lam Hạ phủi phủi tay kéo ngay ngắn bộ đồng phục mà cười tự đắc: "Mã đáo thành công, vẫn là Lam Hạ ta tài giỏi..."
"Thật là tài giỏi đến mức đó?" Một giọng nói trầm trầm cất lên, ngay trong phòng của Lam Hạ. Cô ớn lạnh sống lưng, nuốt nước bọt khi nhận ra thanh âm đặc biệt này là của ai.
Hai từ "cha nuôi" không ngừng hiện lên trong não cô, kèm theo đó là gương mặt với một khí sắc lạnh hơn âm độ của ông đang ám vào đầu óc của Lam Hạ.
Cô liều mạng, vừa muốn trèo lên cửa sổ mà bỏ chạy thì Ngạo Lăng Cẩn đanh giọng lên tiếng như cảnh cáo: "Đứng yên đó cho ta."
Thanh âm thâm trầm mà đầy uy lực, mỗi từ mỗi chữ nhả ra đều mang một một lệnh tuyệt đối làm Lam Hạ phút chốc ngoan như con mèo nhỏ, đành đứng yên ngay ngắn trở lại. Tuyệt nhiên lại không dám ngoảnh mặt, trông thấy bộ dạng đáng sợ của cha nuôi, chắc chắn cô sẽ mất ngủ cả đêm.
"Cha nuôi... sao cha lại vào phòng con?" Lam Hạ hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!