Lam Hạ buồn lòng lao đi khỏi cầu thang, vừa chạy lại vừa khóc nức nở. Bất chợt, vừa xuống chân cầu thang đã va ngay vào thân người nào đó.
Lam Hạ lau nước mắt, từ từ ngẩng đầu lên, người cô mới va phải không ai khác là Mao Vũ, cạnh bên cậu ta là Lam Vũ.
Nhận thấy mặt mũi cô chủ mình tèm nhem nước mắt, Mao Vũ sững sốt hỏi: "Tiểu thư, cô...."
"Đừng để ý, coi như chưa thấy gì đi. Em không khoẻ... về phòng nghỉ đây!" Lam Hạ lạnh nhạt nói, né tránh mặt mình sang một phía. Rồi cô gạt lấy hai tên vệ sĩ kia ra mà nhanh chân đi mất.
Lam Vũ là một tên tuy mặt mũi, tướng tá bặm trợn dữ tợn, nhưng khái niệm của hắn về phụ nữ là con số không mù mịt, đối với hắn, phái nữ hệt như một củ hành tây, cứ lột hết lớp này lại đến lớp khác, khó hiểu vô cùng.
"Đúng là củ hành nhỏ đáng sợ!" Lam Vũ buộc miệng lên tiếng, Mao Vũ nhíu mày nhìn hắn, hắn chỉ nhún vai. Khi cả hai còn tính xoay đi để báo cáo cho Ngạo Lăng Cẩn đã tìm thấy Lam Hạ, thì thình lình anh lại từ trên cầu thang đi xuống.
Nhìn thấy anh, hai người bọn họ đã cúi người. Ngạo Lăng Cẩn đúng ngay chân cầu thang, im lặng chỉ gật đầu. Đi được vài bước, lại bảo: "Phòng bắn ở trên sau này khoá lại cho tôi."
"Vâng thưa thiếu gia." hai người kia đồng thanh đáp.
Bóng lưng to lớn của Ngạo Lăng Cẩn khuất dần, Mao Vũ mới bắt đầu suy nghĩ, nét mặt cùng dáng vẻ kì lạ đó của ông chủ mình là sao? Lại còn cả bộ dạng khóc sướt mướt của Lam Hạ, chúng có liên quan đến nhau?
"Rốt cuộc đã xảy ra chuỵen gì?" Mao Vũ thầm nghĩ. Song, cậu ta cũng không thể làm gì khác. Cậu ta chỉ thấy lo lắng cho Lam Hạ, sợ rằng nếu cô cứ còn đi lung tung, nghịch ngợm thế này nữa có ngày sẽ bị vị Ngạo tiên sinh kia nổi trận lôi đình mà mang ra "hành quyết" càng nhanh càng tốt.
"Đáng ghét đáng ghét đáng ghét đáng ghét nhất trên đời..." Lam Hạ nằm úp mặt lên nệm, hai bàn tay đánh vào tấm nệm vô tội kêu lên "thùm thụp".
Ngốc đầu dậy, hai mắt vẫn còn đỏ hoe, cô ngồi ngay ngắn trên giường, lau khô nước mắt mà cắn môi, vẻ mặt đầy giận dỗi.
"Biết vậy không thèm tặng quà cho ông ấy... ông ấy ghét mình như vậy, có khi đến món quà kia cũng không thèm nhận." Cô tự suy diễn, vẽ ra viễn cảnh khi Ngạo Lăng Cẩn trông thấy chiếc caravat của cô để trong phong.
"Quà ư! Ta đây không cần!"
"Khiếu thẩm mỹ cũng quá tệ, hệt như con người của nó!"
"Vứt vào sọt rác có lẽ hợp hơn đeo trên người."
"Aaaa... không thể nào, không thể nào. Chắc cha nuôi không đến nổi nhẫn tâm như thế." Lam Hạ ôm đầu gào lên ngã bừa ra giường khi cô đang tự tưởng tượng ra biểu diện khinh khi của cha nuôi lúc thấy món quà của mình.
Bất chợt nhìn sang mớ đồ ăn được dọn sẵn trên bàn, toàn là món ngon thượng hạng do chính tay đầu bếp nức danh của thành phố trục tiếp làm ra. Lam Hạ nhướng người nhìn về phía đó, bụng kêu cồn cào.
"Thứ giải toã nỗi buồn nhanh nhất, đó là ăn ăn và ăn. Mình sẽ ăn cho bỏ tức! Ăn cho sập cả cái Bạch Ngự dinh này...." Lam Hạ hằn hộc đứng dậy, đi đến ngồi ngay vào ghế, đưa tay mở lấy chiếc nắp đậy mạ vàng sang trọng trên mỗi đĩa thức ăn.
Mùi hương ngào ngạt xộc ngay vào mũi, đánh rung từng tế bào đang kêu đói cồn cào của cô. Lập tức không chừng chừ thêm, Lam Hạ hai tay cầm đũa, cầm thìa lên mà ăn ngấu nghiến.
Lúc bây giờ, Ngạo Lăng Cẩn mới vừa trở về phòng, lúc nãy khi đi ngang cửa phòng của Lam Hạ lần nữa, anh vẫn nghe thấy rõ ràng tiếng khóc của cô con gái nhỏ vang ra từ bên trong.
Trong lòng Ngạo Lăng Cẩn khi ấy có chút mơ hồ khó hiểu, lẫn mâu thuẫn vô cùng. Trước đây, anh chưa từng một lần để tâm đến cảm xúc của Lam Hạ, anh từ đầu đến giờ chỉ xem cô như một quân cờ trong tay. Nuôi nấng cô để về sau tuỳ ý mà hành động.
Vậy mà, chỉ sau khoảnh khắc chạm mặt ngắn ngủi sau sáu năm xa cách, cũng đủ làm thay đổi ý nghĩ của anh về Lam Hạ. Mở cửa phòng, Ngạo Lăng Cẩn chợt nghĩ: "Chẳng lẽ mình nổi máu háo sắc với một con bé mới mười lăm tuổi?"
Nói đến đây, anh ngao ngán lắc đầu, đi thẳng vào trong, mệt mỏi ôm mặt ngồi xuống giường. Hai tay chống ra sau vô tình chạm phải thứ gì đó, liền quay mặt nhìn xuống đã trông thấy một chiếc caravat màu đen đính đá mạ kim cương sang trọng nằm ngay ngón tay trỏ của anh.
"Caravat?" Ngạo Lăng Cẩn vô thức nói. Cầm nó trong tay, đưa ngang tầm mắt cặn kẽ quan sát, đây đúng là phong cách mà anh ưa chuộng.
"Cũng không tệ!" Lần nữa lại buộc miệng nói ra, chợt anh nghĩ đến là ai mang chiếc caravat này vào phòng mình. Đôi nhãn khí lành lạnh thoáng co lại, rãnh môi hé mở khẽ nói: "Là con bé?"
Ngạo Lăng Cẩn thoáng cau mày, bàn tay co lại siết nhẹ chiếc caravat trong tay: "Con bé tặng quà cho mình?"
Ngay sau đó, đặt chiếc caravat lại lên giường, anh lại day day tâm trán vài cái mà tự trách: "Dạo này đầu óc quên trước quên sau, đến cửa phòng cũng không khoá."
Đưa tay tháo bỏ caravat trên cổ, Ngạo Lăng Cẩn đứng dậy trút đi áo sơmi, thẳng bước đi vào phòng tắm. Ngâm mình trong bồn tắm mát
-xa một lúc, anh cơ hồ khép mắt tựa đầu ra phía sau, thư thái tận hưởng cảm giác thoải mái, dễ chịu với mùi hương từ tinh dầu hoàng đàn nồng ấm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!