Chương 47: (Vô Đề)

Chiếc xe chỉ vừa mới đỗ lại trước cổng bệnh viện, Lam Hạ bên trong đã nôn nóng mở cửa mà chạy thẳng vào trong.

Trên dãy hành lang dài thượt, tiếng bước chân của Lam Hạ dường như càng trở nên nhỏ bé.

Bóng dáng đứng trước cửa thang máy, gấp gáp chờ đợi đến mucs toàn thân không ngừng run lên.

Bước vào trong thang máy, Lam Hạ liên tục ngước nhìn lên bảng đèn đang nhảy số phía trên.

Chỉ là đến tầng năm thôi, nhưng đối với cô lại chẳng khác gì xa đến vạn dặm.

Cửa thang máy mở ra, Lam Hạ lại lần nữa vội vã lao đi trên hành lang bệnh viện.

Cô tìm đến khu chăm sóc tích cực, nơi Nguỵ Thái Văn đang nằm điều trị sau phẫu thuật.

Đến nơi, Lam Hạ đã thấy Nguỵ Lâm Lâm ngồi bên ngoài, mặt gục xuống, cảm giác trông vô cùng tồi tệ.

"Nguỵ tổng..."

Lam Hạ bước đến, khẽ cất tiếng gọi.

Người phía trước nghe thấy giọng cô, lập tức đã bật dậy, mừng đến rơi nước mắt.

"Ngạo tiểu thư, cuối cùng cô cũng đến rồi! Cảm ơn cô..."

Lam Hạ nhìn Nguỵ Lâm Lâm vừa khóc vừa nói, trong lòng dường như cũng cảm nhận được nỗi đau mà Nguỵ Lâm Lâm đang vất vã chịu đựng.

Mắt Lam Hạ đỏ lên, cô ôm lấy vai Nguỵ Lâm Lâm, cố dùng chút bình tĩnh cuối cùng của bản thân để an ủi đối phương.

"Nguỵ tổng, đừng nói vậy! Thái Văn anh ấy... sao rồi?"

Nhắc đến em trai, tiếng nức nở của Nguỵ Lâm Lâm liền thu lại.

Nhưng nước mắt vẫn chảy dài trên má, không sao cầm được.

Nguỵ Lâm Lâm hướng mắt về cánh cửa màu lam nhạt, run run nói:

"Thái Văn đang ở bên trong, bác sĩ bảo nguy kịch tạm thời đã qua nhưng vẫn không thể chủ quan được.

Phẫu thuật đã trôi qua lâu như vậy, Thái Văn vẫn luôn trong tình trạng hôn mê.

Bác sĩ bảo rằng, việc có tỉnh lại hay không vẫn còn phụ thuộc ở ý chí của bệnh nhân.

Tôi chợt nghĩ, đối với đứa trẻ luôn mang trong mình những ký ức tồi tệ thì làm gì có thứ để nó lưu luyến kia chứ!"

"Nhưng, Ngạo tiểu thư..."

Nói đến đây, cổ họng của Nguỵ Lâm Lâm liền một lúc nghẹn lại.

Cô nắm tay Lam Hạ, đưa đôi mắt ướt đẫm mà đau lòng nói như van xin.

"Tôi biết, cô chính là điều mà Thái Văn lưu luyến nhất trên đời này.

Bởi thế, làm ơn... xin cô hãy giúp tôi... mang Thái Văn trở về... có được không?"

Dứt lời, Nguỵ Lâm Lâm không giữ được bình tĩnh mà bật khóc.

Âm thanh ấy liên tục vang lên, xé toạc cả bầu không khí tĩnh lặng, kéo toàn bộ không gian chìm xuống đáy sâu của tận cùng thống khổ.

Lam Hạ nhìn người phụ nữ đang ôm chặt lấy tay mình, không ngừng run khóc mà tim cũng thắt lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!