Chương 35: (Vô Đề)

Di động trong tay cứ liên tục rung mãi, hết lần này đến lần khác khiến tim gan Lam Hạ một chốc muốn xoắn hết lại.

Cô hiểu tính khí của Ngạo Lăng Cẩn, cho nên mới do dự mãi không dám nghe máy.

Nhưng nếu cô không nghe, chắc chắn Ngạo Lăng Cẩn sẽ càng nổi trận lôi đình.

Nghĩ đến khuôn mặt lúc mang đầy tức giận đó của anh đã làm Lam Hạ sợ đến xanh mặt.

Nuốt một hơi nước bọt, Lam Hạ mới lấy hết can đảm mà bắt máy.

Bên kia, giọng Ngạo Lăng Cẩn nóng giận vang lên.

"Con đang ở đâu?"

"Cha nuôi, con…con xin lỗi…con chỉ muốn đi dạo một chút.."

Lam Hạ lúng túng muốn giải thích, nhưng Ngạo Lăng Cẩn thực sự không còn đủ nhẫn nại để tỏ ra mềm mỏng với cô.

Giọng càng lúc càng trở nên gay gắt.

"Đừng nhiều lời! Trả lời ta, con đang ở đâu, mau quay về đây ngay!"

Chỉ cách một cuộc gọi, Lam Hạ nghe qua khẩu khí kia cũng đoán được phần nào vẻ mặt đáng sợ của Ngạo Lăng Cẩn hiện giờ.

Cô nhìn quanh, thực sự không biết bản thân đang đứng ở đâu.

Nhưng vẫn cố nói: "Con sẽ quay về phòng ngay thưa cha!"

"Không cần!"

Lam Hạ vừa tính bước đi đã bị câu nói ngắn gọn của Ngạo Lăng Cẩn làm cho dừng lại.

Phía bên kia, giọng Ngạo Lăng Cẩn vẫn trầm khàn như vậy.

Theo thói quen nói như ra lệnh: "Đến đại sảnh ngay lập tức!"

Nói xong liền lạnh lùng ngắt máy, để lại Lam Hạ với gương mặt ngây ra như tượng.

Nhìn vào màn hình di động vừa tắt, cô nghĩ ngợi về Ngạo Lăng Cẩn thêm vài phút nữa rồi mới chạy đi thật nhanh.

Gấp đến mức, cô chẳng còn nhớ đến lời mà Nguỵ Thái Văn đã nói với cô vài phút trước đó.

Cô không chờ Nguỵ Thái Văn được, chỉ có thể một lòng mà chạy về phía Ngạo Lăng Cẩn.

Từ đầu đến cuối, trong lòng Lam Hạ căn bản vẫn nghĩ lời của Nguỵ Thái Văn chỉ là nói đùa.

Lam Hạ không rành đường lối nơi này, loay hoay mãi một lúc mới có thể tìm được đúng hướng.

Bàn chân bị chèn ép trong giày cao gót phút chốc ê ẩm, bước xuống cầu thang đã sơ ý suýt ngã.

"A…chân của mình…"

Bám vào tường, Lam Hạ khổ sở nhìn xuống.

Bên dưới, bàn chân đã lần lượt đỏ tấy, cô chắc chắn nếu cứ tiếp tục ép nó chui vào hai chiếc giày cao gót chật chội kia mà chạy thì sẽ hỏng mất.

Lam Hạ cũng không còn thơi gian để chậm trễ nữa, không do dự liền tháo giày cao gót mà đi chân trần, trên tay vẫn không quên mang đôi giày ấy theo bên mình.

Khu vực đại sảnh hiện giờ đã tập trung rất đông người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!