"Ngạo Lăng Cẩn!"
Nguỵ Thái Văn gần như không kịp tin vào mắt mình, trong miệng liên tục lặp đi lặp lại cái tên ấy vài lần.
Vốn chỉ muốn làm vui lòng chị gái cho nên mới đồng ý đến buổi hội nghị này.
Chỉ là không ngờ lại gặp phải Ngạo Lăng Cẩn.
Trên mặt lộ ra nét chán ghét, Nguỵ Thái Văn không muốn trông thấy Ngạo Lăng Cẩn mới dự định quay lưng đi.
Nhưng dường như trong phút chốc nhớ ra điều gì đó, anh mới dừng lại.
Trong đầu rất tự nhiên đã nghĩ đến Lam Hạ.
Nhớ đến cuộc gọi bị Ngạo Lăng Cẩn cắt ngang, Nguỵ Thái Văn mới nhận ra…
"Cô ấy đang ở đây!"
Nói rồi đưa mắt tìm kiếm, nhưng trước mắt Nguỵ Thái Văn khắp nơi đều dày đặc những người.
Bên cạnh Ngạo Lăng Cẩn chỉ có mấy tên thuộc hạ, anh hoàn toàn không thấy Lam Hạ đâu cả.
Lòng dạ chợt sôi lên như lửa, chỉ muốn được gặp Lam Hạ nhanh một chút.
"Lam Hạ…"
Càng đỏ mắt tìm kiếm, Nguỵ Thái Văn càng nóng lòng.
Anh còn quên mất bản thân đang nói chuyện với chị gái qua điện thoại, đã liền ngắt máy mà chạy đi.
Bên kia, Nguỵ Lâm Lâm ngồi trong xe, nhìn vào màn hình di động vừa tắt mà nhíu mày khó hiểu.
"Cái thằng này, đang nói chuyện tự dưng chạy đâu mất vậy chứ?"
"Nguỵ tổng, có chuyện gì sao?"
Tài xế phía trước hỏi.
Nguỵ Lâm Lâm tạm cất di động, cười xoà đáp: "Không có gì! Phiền ông tranh thủ nhanh một chút, kẻo muộn."
"Vâng!"
Tài xế gật đầu rồi tiếp tục tập trung cao độ về quãng đường phía trước.
Nguỵ Lâm Lâm nhìn ra bên ngoài, cảnh quang về đêm của thành phố quả thực đẹp đến động lòng.
Cô vô thức nghĩ đến một người đàn ông, trong mắt lại hiện lên sự mong chờ vô hạn.
"Nếu được cùng anh ngồi ngắm cảnh đêm trên bờ hồ Geneva thì tốt biết mấy!"
Lúc này, sau khi từ chối xong vài lời chào hỏi không cần thiết, Ngạo Lăng Cẩn mới quay sang Lam Vũ.
Ngắn gọn hỏi: "Lam Hạ đâu?"
"Thiếu gia, tôi đã đến phòng gõ cửa nhiều lần nhưng không nghe tiểu thư trả lời.
Hoá ra cô ấy không có trong phòng!"
Nghe đến đây, sắc mặt Ngạo Lăng Cẩn tối sầm lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!