Chương 3: (Vô Đề)

Mặt trời lên cao khỏi tán cây đỗ quyên bên ngoài khung cửa sổ mái vòm mang kiến trúc châu Âu cổ điển. Từng tia nắng vàng xuyên qua những khóm hoa sắc hồng rực rỡ, khéo léo len lỏi qua khe hở của tấm rèm cửa mà phủ xuống nơi chiếc giường to lớn ngay trong phòng.

Lam Hạ thoáng nheo mắt, nhưng vẫn còn say ngủ níu kéo lấy cái gối ôm bên cạnh, vùi đầu vào tấm chăn bông dầy cộm mà ngoe nguẩy.

Đêm qua, do lạ lẫm với tất cả mọi thứ mà mãi đến tận gần sáng cô mới chợp mắt được. Bay giờ, thực sự cô vẫn chưa muốn rời khỏi chiếc chăn ấm cúng này chút nào.

Bất chợt, một dòng suy nghĩ loé lên trong đầu óc non nớt của Lam Hạ, cô mở mắt, nhưng trước mặt chỉ là một mảng màu hơi tối tăm pha lẫn sắc đỏ thẫm của mặt trái những đoá hoa hồng to được thêu nổi trên chiếc chăn bông.

Nằm đó thở thật đều, Lam Hạ lầm bầm: "Nếu mở chăn ra, mọi thứ sẽ vẫn còn nguyên chứ?"

"Có phải mơ không nhỉ? Hay mình bị mộng du?"

"Nhưng mà... rõ ràng mình vẫn không thể nhớ nổi bản thân là ai?"

Dòng suy nghĩ đến đây, Lam Hạ đạp tung chăn mà ngồi bật dậy. Trước mắt cô, vẫn là sự hiện hữu của những gì đắt đỏ, xa hoa nhất của nhân loại. Đảo mắt nhìn quanh lần nữa, hàng lông mày thoáng trĩu xuống:

"Xem ra là thật! Mình vẫn là một kẻ mất trí, ở trong một cái toà đài to đùng mà lạ hoắc..." Lam Hạ than thở, cô buồn bã trèo khỏi giường. Lết thân vào phòng tắm bắt đầu đánh răng, rửa mặt. Sau đó ngâm mình trong bồn nước to lớn với những hương liệu thượng hạng.

"Có nên hỏi vị Ngạo tiên sinh kia về việc trước đây hay không? Cứ cảm thấy ở người đó có một sự đáng sợ khó tả thế nào ấy nhỉ?" Lam Hạ tay vọc vọc đám xà phòng nổi bọt trắng phao trên mặt nước. Mười ngón chân nhỏ nhỏ trắng ngần trồi lên, lại không ngừng ngo ngoe trông buồn cười.

Lam Hạ suy cho cùng vẫn còn rõ rệt sự vô tư của một cô gái đang trong độ tuổi non nớt.

Lam Hạ quấn chiếc khăn tắm ngang ngực bước khỏi phòng tắm. Đi đến bên chiếc tủ quần áo to đùng bên ngoài, mở nhẹ cánh cửa lựa đại một bộ quần áo mà mặc vào.

Lam Hạ khoác lên người một bộ đầm suông màu trắng sữa, được thêu hoa viền ở phía chân váy. Mái tóc chấm vai được cô cột cao gọn gàng. Ngẩng cao đầu ngắm mình trong gương, Lam Hạ cố trấn an:

"Mặc kệ, trí nhớ từ từ cũng có thể tìm lại được. Cuộc sống bây giờ, không phải cũng rất tốt sao?"

Bất giác đôi mắt tròn của Lam Hạ nhìn sang khung cửa sổ. Lấp ló ẩn hiện sau khe hở tấm rèm cửa bằng nhung màu đỏ thẫm là một sắc hồng tươi tắn.

Lam Hạ đứng dậy, đi đến phía đó, đưa tay kéo nhẹ tấm rèm sang một bên. Một tán cây đỗ quyên đang trổ bông sặc sỡ, khoe mình dưới ánh vàng của bình mình đập ngay vào tầm mắt cô.

"Đẹp.. đẹp quá!" Cô thốt lên, nơi đáy mắt hằn rõ sự thích thú tột cùng. Đột nhiên, Lam Hạ thoáng trông thấy phía bên dưới sân. Là một đoàn xe đen bóng, sang trọng. Trong đó, là chiếc siêu xe đắt giá của Ngạo Lăng Cẩn.

Lúc này, khi Lam Hạ còn đang ngẫn ngơ ngắm nhìn với sự tò mò nhất định. Thì một thân ảnh cao ráo từ trong bước về phía chiếc xe ấy. Người anh ta vẫn là một bộ tây trang đen huyền. Mái tóc được vuốt gọn ra sau, tạo nên một sự cuốn hút kỳ lạ.

"Là... người đàn ông đó?" Lam Hạ vô thức nói. Móng tay tội nghiệp từ lúc nào không biêt bị cô đem ra gậm nhắm bằng hàm răng trắng đều như bắp.

Hôm qua vào đêm khuya, lại vừa trải qua bao điều mới mẻ lẫn kỳ lạ. Lam Hạ cô đây thật sự còn chưa dám nhin thẳng trực diện quá lâu vào vị Ngạo tiên sinh kia quá năm phút. Đến gương mặt anh thế nào, cô vẫn chưa thể hình dung rõ. Nhưng có một thứ, khắc sâu vào tâm thức cô không thể không nhớ. Đó là ánh mắt.

Đôi mắt như một cái vũ trụ không điểm dừng, đen tuyền mà thâm sâu vô cùng. Lại toát ra sự lãnh đạm khôn cùng, nhưng kiên định và quyết đoán.

Đến bây giờ, đứng trên lầu nhìn xuống, tuy chỉ thấy bóng lưng của Ngạo Lăng Cẩn thôi, khoảng cách này mà vẫn thấy dáng dấp anh rất cao. Ít nhất cũng phải 1m85 hay 87 gì đó ấy chứ.

Lam Hạ nghiêng đầu nhìn chăm chú vào bóng lưng đầy bí ẩn ấy, tay chống cằm nói: "Sao người đó nhận mình là con gái được nhỉ?"

Bất thình lình, cái người mà Lam Hạ cô đang nhìn lén một cách trắng trợn xoay mặt ngẩng đầu lên. Quả thực, ánh mắt anh ta đang nhìn thẳng về phía cô đang đứng.

Lam Hạ hoảng hốt, cô chẳng khác gì một kẻ trộm bị gia chủ phát giác, liền nhảy dựng lên mà núp đi, ngồi thụp xuống đất mà thở hồng hộc: "Cái... cái gì thế kia? Người đó biết mình đang nhìn lén hay sao chứ?"

Lam Hạ suýt chút muốn lăn ra ngất xĩu khi vô tình đụng độ tia mắt sát khí lãnh khốc đó. Nhưng nó lại tạo cho cô cảm giác tò mò hơn bao giờ hết. Cô thật lòng muốn biêt, rốt cuộc người cha nuôi này của cô là người thế nào? Vì sao lại nhận cô làm con gái?

"Chắc chắn ông ấy biết rõ về những việc trước kia của mình... nhất định, sẽ gặp mặt để hỏi cho rõ mới được!" Lam Hạ thở phào, tay vẫn còn trấn lên lồng ngực đang phập phồng lên xuống.

Bên dưới, Ngạo Lăng Cẩn vẫn dán chặt mắt vào khung cửa sổ phía trên cao. Anh vốn dĩ chỉ là thoáng nghĩ đến "Phải làm gì với con bé", nên mới đưa mắt nhìn lên phòng của cô gái ấy. Thực không nghĩ, lại vô tình đụng chạm gián tiếp chỉ qua ánh mắt.

"Thiếu gia. Đến giờ rồi!" Hắc Vũ lên tiếng, làm Ngạo Lăng Cẩn mới ngưng dòng suy nghĩ. Vẫn một thái độ lành lạnh như bao nhiêu năm qua, anh không nói không rằng ngồi vào xe.

Hắc Vũ luôn là người được anh giao cho việc cầm lái trên đứa con yêu quý trong số hàng trăm đứa con đắt giá khác của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!