"Bạch Vũ!?"
Người đàn ông phía trước nhìn thấy nét mặt ngạc nhiên của Lam Hạ, cũng chỉ bật ra tiếng cười vô cùng thản nhiên.
"Tiểu thư."
"Sao chú lại ở đây?"
Lam Hạ không ngăn được, buộc miệng hỏi.
Bạch Vũ vẫn đứng yên ở đó, tay xoay xoay chiếc kèn vài lần.
Hắn không trả lời vào thắc mắc của Lam Hạ, còn hỏi ngược lại cô một câu.
"Vậy tiểu thư làm gì ở đây?"
Lam Hạ nhất thời bị hỏi như vậy mới chợt nhớ ra là bản thân tự ý lẻn vào đây.
Nhưng dù sao cửa cũng không khoá kia mà, hơn nữa đây cũng chỉ là một cái thư viện, chẳng qua hơi lớn một chút không lẽ cũng ngăn cấm người khác ra vào sao?
Nghĩ một lúc, Lam Hạ mới nói: "Tôi vào đây tìm sách..."
"Tiểu thư cũng thích đọc sách à?"
Bạch Vũ trầm giọng, nét mặt có chút hứng thú.
Hắn rời khỏi vị trí đang đứng, từ từ đi về phía Lam Hạ.
Vừa đi lại vừa nói: "Không ngờ tiểu thư cũng có chung sở thích với thiếu gia như vậy! Ở bên cạnh ngài ấy đã lâu, tiểu thư chắc cũng thừa biết ngài ấy cũng rất thích đọc sách nhỉ?"
Không rõ là vì sao, nhưng dường như Lam Hạ cảm nhận được trong câu nói của Bạch Vũ là một trời ngữ khí mang đầy tính ám chỉ.
Con người này tại sao mỗi lời mỗi chữ nhả ra đều đồng loạt sắc nhọn như dao, chỉ muốn ghim vào đối tượng mà nó đang muốn hướng đến.
Hắn nói cô thừa biết sở thích của Ngạo Lăng Cẩn, ý của câu nói này nghĩa là gì đây?
Bạch Vũ đứng trước mặt Lam Hạ, vẻ mặt và ánh mặt đặc biệt ngang tàn.
Hắn nhìn cô, sau đó đưa thứ hắn đang cầm trong tay ra trước.
"Nghe Mao Vũ nói tiểu thư cũng biết chơi harmonica.
Có thể nào cho tôi thưởng thức một đoạn ngắn hay không?"
Nhìn chiếc kèn trước mắt, Lam Hạ hơi ngây người vài giây.
Đúng là nhờ vào sự quản giáo của Ngạo Lăng Cẩn, cô đã được học hầu như đầy đủ cách chơi tất cả các loại nhạc cụ phổ biến nhất.
Kèn harmonica này cũng là một môn không ngoại lệ trong sự hiểu biết của cô.
Lam Hạ hơi đắn đo không muốn cầm, vờ nói: "Tôi chỉ biết chút ít thôi, thưởng thức gì chứ, chú nói quá rồi!"
Bạch Vũ nghiêng đầu, giọng càng trầm xuống kì lạ: "Tôi mới biết chơi loại kèn này, chỉ là muốn học hỏi một ít kinh nghiệm.
Tiểu thư không nên quá đặt nặng vấn đề làm gì."
Không cho Lam Hạ tiếp tục từ chối, Bạch Vũ vừa dứt lời đã nhét luôn chiếc kèn vào tay cô, như thể bắt buộc cô phải chơi một đoạn cho hắn nghe mới được.
Hết cách, Lam Hạ chỉ còn biết đồng ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!