Chiếc xe của Mao Vũ chạy qua cổng lớn, đỗ lại trước cửa chính.
Lam Hạ thập thò vừa đi vừa nhìn xung quanh, sợ đến mức đổ mồ hôi hột.
Nhớ lại giọng nói khản đặc vưa rồi của Ngạo Lăng Cẩn, cô thực sự ớn lạnh cả người.
"Con đang ở đâu?"
Lam Hạ vừa nghe điện thoại, còn chưa kịp nói thì giọng của Ngạo Lăng Cẩn đã cất lên đầy giận dữ.
Cô ấp úng không biết trả lời thế nào, thì anh lại gằn giọng ra lệnh: "Quay về đây ngay lập tức!"
Giây phút đó, Lam Hạ tưởng tim mình bị loại ngữ khí đáng sợ kia doạ cho nhảy khỏi lồng ngực.
Bây giờ, cô đang đi lại trong chính căn nhà của mình nhưng lại phải mang bộ dạng lén lút chẳng khác gì kẻ trộm.
Bất chợt, khi đi qua sảnh bắc ở lầu một, Lam Hạ không cẩn thận để áo khoác bị mắc vào chiếc móc nhọn trên tường.
Cố gắng đưa tay ra sau để gỡ bỏ nhưng không thể, Lam Hạ hết cách mới tự giật người ra xa.
Vô tình chiếc móc xé rách chỗ áo đó của Lam Hạ, còn cô vì lực đẩy của bản thân mà loạng choạng lùi về sau suýt té.
Nhưng lúc này, lại sơ ý và ngay vào một người nào đó vừa hay từ dưới cầu thang đi lên.
Lúng túng quay mặt, Lam Hạ cúi cúi đầu: "Xin.. xin lỗi!"
Đột nhiên, người này lại lên tiếng, giọng đặc biệt trầm khàn lạ lẫm.
Người này hỏi: "Cô là tiểu thư Lam Hạ?"
Lam Hạ ngẩng đầu, trước mặt đã thấy một người đàn ông cao lớn.
Ước chừng với chiều cao nay có thể sánh ngang với Ngạo Lăng Cẩn.
Xét về tuổi tác cũng không còn trẻ, song gương mặt sắc nét kia vẫn có phần nổi bật với tùng đường nét có phần hiểm ác.
Đôi mắt người này nhìn chằm chằm vào Lam Hạ bằng một sự dò xét nhất định.
Người này lần nữa hỏi: "Cô có phải là Lam Hạ?"
Ngập ngừng một chút, không hiểu là vì sao nhưng Lam Hạ cảm thấy hơi rùng mình khi đứng trước con người này.
Dường như trong từng ánh mắt cho đến ngữ khí của người đàn ông kia đều mang đến sự đe doạ đầy khắc nghiệt.
Trong bộ dạng đề phòng, Lam Hạ gật đầu.
Sau đó, người kia bỗng nhiên bật cười, âm thanh to lớn cất lên một cách hứng thú.
"Đúng là Lam Hạ rồi! Đã lâu không gặp, nay đã lớn và xinh đẹp thế này.
Thực sự làm người khác phải ngạc nhiên!"
Lam Hạ nghe qua câu nói đó, liền ngơ ngác tròn mắt: "Đã lâu không gặp!?"
Nhìn người trước mặt thật kĩ, Lam Hạ hỏi tiếp: "Tôi và chú đã từng gặp nhau trước đây sao?"
Câu hỏi của Lam Hạ không hiểu có gì sai, khi mà vừa nghe xong thì nụ cười trên môi của người kia liền tắt dần.
Hơi hạ người về trước, người này mơ hồ nhỏ giọng: "Không! Trước đây khá lâu, chỉ có tôi được gặp tiểu thư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!