Trước mắt Lam Hạ, gương mặt Ngạo Lăng Cẩn đã trở nên hung ác đáng sợ.
Từ sâu trong đôi mắt anh, giận dữ đã dâng lên tô kín cả đồng tử.
Còn hơn cả lãnh đạm, đó là sự tàn khốc.
Lam Hạ bị anh siết đến đau nhói cả xương hàm, khổ sở kêu lên: "Cha nuôi... con đau..."
"Đau!?"
Ngạo Lăng Cẩn nhướng mày nhìn cô, ngắn gọn hỏi.
Trên môi phảng phất gian ý, anh nhếch cười: "Con biết không Lam Hạ, nỗi đau trên đời này được chia làm rất nhiều loại."
"Nỗi đau mà con đang chịu, là loại đơn giản và dễ hình dung nhất."
Nhìn sự thản nhiên trên mặt Ngạo Lăng Cẩn, càng khiến Lam Hạ kinh hãi.
Cô cựa quậy, lắc đầu muốn né tránh bàn tay ác ý đang giữ chặt cằm mình.
Nhưng bỗng nhiên bàn tay anh bắt đầu di chuyển xuống thấp hơn, trượt qua cổ cô bằng những đường nét đầy ẩn ý.
Anh bật cười: "Có một loại nỗi đau phức tạp hơn, yêu cầu con về cả độ chịu đựng của thể xác và tinh thần.
Loại nỗi đau này trải nghiệm một lần sẽ khó mà quên được!"
"Lam Hạ, muốn thử hay không?"
Từng tiếng nổ lớn liên tục vang lên trong đầu, Lam Hạ căng thẳng nhìn Ngạo Lăng Cẩn.
Nhìn vào nụ cười tàn ác trên môi anh, cô hoảng sợ suýt khóc.
"Không, dù là gì thì con cũng không muốn!"
"Thả con ra!"
Lam Hạ vùng vẫy, nhưng Ngạo Lăng Cẩn lại hỏi: "Thả!?"
Còn chưa kịp hiểu, anh đã mạnh tay bóp chặt miệng cô.
Tức giận gầm lên: "Thả con ra, để con có thể tiếp tục gặp mặt tên tiểu tử họ Nguỵ kia?"
"Không... con không..." giọng Lam Hạ trở nên khó nghe, khuôn miệng xinh xắn hơi cong lên, đỏ ửng đầy tội nghiệp.
Bất chợt, sợi dây chuyền lạ trên cổ Lam Hạ lọt vào mắt Ngạo Lăng Cẩn.
Với đôi mắt tinh tường trong nghề của mình, anh dễ dàng phán đoán giá trị của sợi dây kia là bao nhiêu.
Với mức giá ngất ngưỡng không dưới hai triệu đô kia, thử hỏi có ai còn khả năng chi mạnh cho cô ngoài Nguỵ Thái Văn.
"Chết tiệt!"
Lam Hạ mơ hồ nghe Ngạo Lăng Cẩn gầm gừ mắng trong miệng, bỗng giật mình khi anh đột nhiên nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ cô, một mực muốn giật đứt nó.
"Đừng!"
Lam Hạ sợ hãi hét lên, hai tay khư khư giữ chặt cổ tay anh.
Anh nhíu mày, mí mắt ngang tàn phút chốc hẹp xuống, trong mắt đã chiếm hết mười phận phẫn nộ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!