"Cha nuôi muốn gặp tôi!?"
Lam Hạ thảng thốt hỏi, tay chân cũng vô thức run lên.
Mao Vũ đứng ngay bên cạnh, dễ dàng nhận ra cử chỉ khác lạ của cô.
Liền lo lắng: "Tiểu thư, cô ổn chứ?"
Chỉ một cái vỗ vai của Mao Vũ thình lình khiến Lam Hạ giật cả mình.
Cô nhìn Mao Vũ, bối rối cúi đầu: "À, em... em không sao!"
"Tiểu thư, chúng ta vào thôi." cô hầu lên tiếng, giọng có vẻ gấp rút.
Lam Hạ ậm ừ gật gật, trước khi rời đi còn quay lại lén nhìn Mao Vũ bằng loại ánh mắt đầy hỗn loạn.
Mao Vũ đứng yên ở đó, mãi dõi theo bóng dáng của cô đến khi khuất hẳn.
Cậu mơ hồ nhớ lại nét mặt vừa rồi của cô, quả thực lấy làm khó hiểu vô cùng.
Tại sao nhắc đến Ngạo Lăng Cẩn, Lam Hạ lại căng thẳng đến như vậy?
Giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì sao?
Đi theo sau cô hầu, bước chân Lam Hạ càng đến gần phòng Ngạo Lăng Cẩn lại càng trở nên nặng nề.
Hai bàn tay không ngừng cấu xé lên chiếc đầm trên người, lo đến mức cả trán cũng lấm tấm mồ hôi.
"Thiếu gia, tiểu thư đến rồi!"
Cô hầu đứng trước cửa phòng, gõ cửa hai lần rồi nói.
Tim Lam Hạ lúc này như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cô từ từ nhìn lên, cảm tưởng như bản thân chẳng khác nào đang đứng trước hang cọp.
"Vào đi."
Là giọng nói của Ngạo Lăng Cẩn, vẫn luôn trầm thấp và ngắn gọn như thế.
"Tiểu thư..."
Cô hầu lên tiếng khi thấy Lam Hạ có vẻ do dự không muốn bước qua cửa, nhưng cuối cùng cũng tận tay mà kéo lấy cô về truóc một chút.
Lam Hạ nhìn cô gái kia, khẩn trương đến mức mặt mũi sắp đổi sang trắng bệch khi nhớ lại câu nói mà cô hầu đã nói nhỏ vào tai cô khi đi đến đây.
"Tiểu thư, thiếu gia có vẻ đang nổi trận lôi đình!"
"Nổi... nổi trận lôi đình!?"
Miệng Lam Hạ vô thức lặp lại, sau đó liền bị cô hầu lần nữa hối thúc.
"Tiểu thư, vào đi.
Nhanh lên!"
Chớp chớp mắt, Lam Hạ nuốt một ngụm nước bọt, cố hết sức bình tĩnh mà bước vào.
Cô tuyệt nhiên không dám bước thêm, chỉ đứng cách cửa phòng sau lưng mình khoảng một bước chân.
"Ra ngoài."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!