Chương 20: (Vô Đề)

"Cậu hai, cafe của cậu."

Ô Ninh đặt tách cafe xuống bàn, đứng bên ghế sofa.

Nguỵ Thái Văn ngồi trên ghế, tay cầm quyển sách, thờ ơ nói: "Được rồi, cảm ơn ông."

Nhưng Ô Ninh dường như còn có điều gì muốn nói, cho nên vẫn nán lại chưa chịu rời đi.

Thấy vậy, Nguỵ Thái Văn mới hỏi: "Sao vậy? Còn việc gì à?"

"Cậu hai..."

Ô Ninh cười gượng, giọng ngập ngừng: "Sách... quyển sách... cậu cầm ngược rồi!"

Nhìn lại thứ mình đang cầm trong tay, Nguỵ Thái Văn mới chợt nhận ra đúng là mình cầm ngược thật.

Anh gấp quyển sách ném lên bàn, cố tình lãng tránh: "Được rồi! Không còn việc gì thì ông có thể ra ngoài.

Tôi muốn yên tĩnh một chút!"

"Muốn yên tĩnh để nghĩ về con nhỏ đó à?"

Giọng nói mang đầy cay nghiệt từ cửa truyền vào.

Vừa nghe thấy giọng nói ấy, lập tức sắc mặt của Nguỵ Thái Văn liền xấu đi rõ rệt.

Anh đi đến bộ sofa lớn ở phòng khách phụ, bật máy chiếu với âm lượng cực lớn.

"Lão gia!"

Ô Ninh cúi đầu trước người đàn ông vừa bước vào phòng.

Nguỵ Trình đi đến chỗ của Nguỵ Thái Văn, không nói không rằng tắt ngay máy chiếu.

Giận dữ quát lớn: "Rốt cuộc con đang làm cái quái gì đây?"

Nguỵ Thái Văn không nhìn ông, lạnh nhạt nói: "Câu đấy con phải hỏi bố mới đúng! Bố không thấy con đang xem phim hay sao lại tuỳ tiện tắt máy?"

"Mày..."

Nguỵ Trình nóng giận nói không nên lời, một phát đập vỡ cả bộ máy chiếu đắt tiền.

Nhìn Nguỵ Thái Văn, ông trừng mắt mắng chửi: "Mày hại tao mất mặt trước bao nhiêu người chưa đủ sao Thái Văn? Mày còn muốn tao phải thế nào?"

"Hay mày muốn tao phải mất mặt trước cái tên Ngạo Lăng Cẩn kia thì mày mới hả dạ?"

Ô Ninh cùng thư kí của Nguỵ Trình đứng ở góc phòng, nghe tiếng gào thét cùng vô số đồ đạc bị ông đạp đổ mà giật mình mấy lần.

Nhưng trái lại, Nguỵ Thái Văn vô cùng điềm tĩnh trước sự nóng giận của ông.

Anh đứng dậy, thản nhiên nhếch cười: "Đối với bố, chỉ có mặt mũi của bố mới là thứ quan trọng.

Gia đình này sau cùng cũng chẳng có nghĩa lý gì cả!"

Vừa xoay người bước đi, Nguỵ Trình đã vơ lấy bộ mô hình bằng gỗ trên bàn, thẳng tay ném mạnh vào lưng Nguỵ Thái Văn.

"Nghịch tử! Biết thế ngày trước đẻ mày ra, tao đã bóp chết mày.

Nuôi mày lớn, cho mày ăn học thành tài để rồi mày đối xử với bố mày như thế!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!