Chương 2: (Vô Đề)

"Van xin cậu, tha cho vợ con tôi đi. Họ vô tội... tôi xin cậu" người đàn ông độ chừng hơn ba mươi, nằm lê lết dưới sàn nhà vương đầy máu đỏ. Tay run rẩy níu lấy vạt quần của một tên đàn ông khác.

"Nếu bọn họ không phải vợ con của ông, có lẽ điều đó tôi sẽ suy nghĩ lại cũng nên." Người đàn ông mặc âu phục nhẵn bóng, đen kịt tay cầm khẩu súng ngắn, tì lấy nòng súng nóng hổi ngay nơi thái dương kẻ đang van nài, lạnh lùng nói.

< Đoàng > một cái, thanh âm van xin ấy chấm dứt, tiếp theo đó, lại là một loạt tiếng gào khóc vang lên. Người đàn bà trạc tuổi quỳ dưới sàn nhà, người lấm đầy vết máu tanh tưởi ôm đầu khóc nghẹn.

"Ác quỷ, mấy người là ác quỷ..." người đàn bà gào thét căm phẫn. Nòng súng kia nhanh chóng di chuyển tầm nhắm, rãnh môi ai đó khẽ nhếch lên đầy tàn ác, một tiếng súng nữa vang lên. Mọi âm thanh hỗn loạn trong căn biệt thự đều im bặt. Để lại bầu không khí chết chốc xộc mùi máu tanh.

"Đại ca, không thấy con bé đâu cả." Một tên đàn em đi tới báo cáo sau khi bọn chúng chia nhau tìm kiếm lục tung cả căn biệt thự chỉ để kiếm đứa con của hai con người xấu số vừa rồi.

Nhìn lên chiếc đông hồ vàng đắt giá trên cổ tay, người đàn ông đó tặc lưỡi: "Chết tiệt! Không còn thời gian nữa. Chuyện đó để sau, mau rút nhanh lên!"

[...]

"Thiếu gia, chết cả rồi." Một tên vệ sĩ sau khi xem xét tình hình xung quanh, đi đến trước mặt một nam nhân đứng ngay giữa nhà mà thông báo.

Nam nhân ấy lãnh đạm không nói, cặp kính râm đen bóng che đi đôi nhãn khí của mình, chỉ thoáng thấy hàng lông mày nhíu chặt khó đoán.

Chậm rãi ngồi xuống ngay bên cạnh hai thi thể dưới chân, nam nhân kia nghiến răng gằn giọng: "Vẫn là tôi đến chậm một chút, thật tiếc khi không được tận tay bắn chết ông!"

"Thiếu gia, chuyện này có cần điều tra cho rõ?" Tên vệ sĩ đứng sau lưng hỏi.

Nam nhân kia với một khí thái cao ngất, lại lẫn chút thâm sâu nguy hiểm khôn lường đứng dậy, cầm điếu xì gà trong tay rít một hơi rồi nhả ra làn khói trắng đục mờ ảo, phủi tay nói: "Không cần!"

Ngay lúc này, nam nhân được những tên kia gọi bằng hai tiếng "Thiếu gia" mới đảo mắt nhìn quanh. Ánh mắt sau đôi kính râm dừng lại ngay tấm ảnh chụp gia đình to đùng treo ngay gần lối lên cầu thang.

Nam nhân ấy tháo lấy cặp kính, để lộ ra đôi mắt sắc bén tựa một thanh gươm, ánh nhìn kiên định dán chặt vào cô gái nhỏ chen giữa hai người lớn.

"Con bé đâu?"

"Thiếu gia, đã tìm rất kỹ, hoàn toàn không thấy." Một tên vệ sĩ trả lời.

Điếu xì gà trên tay bỗng dưng bị vứt xuống nền nhà, mũi giày tây đen bóng loáng dẫm lên nó không thương tiếc, thoáng chốc ngọn lửa cháy nhen nhóm trên đầu thuốc bị lụi tàn tắt lịm.

Chưa kịp nói thêm điều gì, thì bất ngờ một tiếng thét chói tai vang vọng khắp căn biệt thự to lớn, âm thanh đau đớn, lẫn kinh hoàng: "Ba.. mẹ!!!"

Cô bé mặc bộ đầm caro màu xanh nhạt, tay ôm gấu bông đứng ngay góc cầu thang giương đôi mắt bé nhỏ sợ sệt nhìn đăm đăm vào nam nhân cao to bên dưới.

Trời bên ngoài trút mưa lớn dần, từng đợt sấm chớp vang lên nối tiếp nhau. Mà dưới cái ánh sáng chớp tắt vụt nhoáng đó, từng đường nét trên gương mặt cương nghị kia càng thêm sắc sảo. Cái lạnh lẽo trong mắt nam nhân ấy lại càng thêm nổi bật.

Nhưng trong nhận thức của cô bé mới lên chín, dễ dàng nhìn thấy nơi nam nhân kia đứng là hiện thân của một con quỷ gian ác. Thật sự rất đáng sợ!

"Là nó, bắt nó lại!" Một tên vệ sĩ thốt lên. Nhưng mấy tên này còn chưa lên đến nơi con bé đứng, nó đã lăn ra ngất xĩu.

Một đôi chân trong bộ âu phục màu đen đứng ngay trước gương mặt nhỏ xíu lấm lem tro bụi đen xì của cô gái nhỏ. Nghiêng đầu quan sát, miệng lạnh lùng nói: "Có vẻ nó trốn trong đường dẫn khói."

Lúc này, một tên vệ sĩ nói vào: "Thiếu gia, có cần xử lý luôn nó?"

"Chưa cần!" Nam nhân đó hất tay ngăn cản, mũi giày nhọn kia khẽ chạm nhẹ vào lọn tóc đen ánh của con bé mà tiếp: "Giữ lại cái mạng của nó, có lẽ ta đến cũng không muộn lắm thì phải. Ít nhất, vẫn còn để lại một thứ cho ta chơi về sau."

[...]

Bệnh viên Quốc tế, 1h sáng.

"Tình hình thế nào?"

Nam nhân ngồi ngã lưng trên ghế sofa màu đỏ thẫm, tay cầm điếu xì gà nhấp nháy cháy đỏ toả ra mùi hương khá dễ chịu của một thanh xì gà thượng hạng.

"Ngạo tiên sinh, cô bé bị chấn động tâm lý quá mạnh dẫn đến trí nhớ bị ảnh hưởng." Vị bác sỹ tầm ngoài bốn mươi ngồi đối diện đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!